“Bạc Tuấn Phong!” Tên đàn ông này còn chưa đủ sao!
Bạc Tuấn Phong thấy dáng vẻ hổn hển của cô gái nhỏ, không khỏi cong môi cười.
Cô chán ghét anh cũng không sao.
Anh phải đem con mèo hoang nhỏ này thuần hóa nó đến khi ngoan ngoãn mới thôi.
Bên ngoài phòng khách, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Vân Giai Kỳ đoán là nhân viên đã đem hành lý lên rồi, lập tức nói với Bạc Tuấn Phong: “Bạc Tuấn Phong! Có người… ưm..”
Bạc Tuấn Phong hôn cô.
Tại thời điểm quan trọng này cô vậy mà còn bận tâm đến những thứ khác, chú ý đến người khác, chuyện khác?
Một tiếng “rầm”, cánh cửa đóng sầm lại.
Nhân viên mang hành lý ấn chuông cửa nhưng không thấy có người trả lời, bèn cầm tai nghe gọi cho quầy tiếp tân: “Tổng giám đốc Vân hình như không có ở phòng”
Nhân viên lễ tân đáp lại: “Tổng giám đốc Vân có thể đang nghỉ ngơi, hành lý cứ đặt ở cửa là được”
Dù sao, cả tầng trệt này cũng sẽ không có nhân viên tạp vụ nào.
tiến vào.
“Được”
Nhân viên mang hành lý đặt ở cửa rồi rời đi.
Vân Giai Kỳ quả thực tức muốn khóc.
Năm năm nay, cô chưa từng trải qua cảm giác yếu đuối đến vậy.
Cô vẫn luôn cho rằng chính mình luyện mãi thành thép. Thế nhưng khi đứng trước người đàn ông này, cô mới nhận ra rằng, sức mạnh của phụ nữ đứng trước đàn ông cũng chẳng đáng nhắc đến!
Cô cảm thấy bản thân mình thật sự vô dụng, tức giận đem cả người chôn vào trong chăn, không muốn nói chuyện, càng không muốn để ý đến anh.
Cô quá mỏi mệt, mí mắt nặng trĩu, lại chợt nhớ đến chuyến bay về nước Quốc Hoa vào bưổi tối.
Vân Giai Kỳ lại cố gảng chống đỡ thân thể ngồi dậy, muốn đi lấy hành lý, nhưng mà bây giờ cô như thế này chẳng khác nào là muốn nói chuyện với anh!
Cô mới không muốn nói chuyện với anh đâu!
Vân Giai Kỳ u oán trừng mắt nhìn anh, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi.
Bạc Tuấn Phong lại an tâm thoải mái quan sát cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Giai Kỳ nói ngắn gọn: “Hành lý”
Người đàn ông giả vờ như không nghe thấy: “Hành lý gì cơ?”
Vân Giai Kỳ lại trừng mắt nhìn anh!
Anh rõ ràng nghe hiểu!
Cô muốn anh đi lấy hành lý!
Anh chính là giả vờ để ép cô nói chuyện.
Bạc Tuấn Phong thấy bộ dạng quật cường của cô, môi bạc lại lần nữa giương lên.
Cô gái này thật sự đáng yêu.
Nhất là dáng vẻ hiếu thắng, bị khi dễ đến tức giận liền lộ ra ánh mắt này, thế nhưng anh hết lần này đến lần khác yêu thích.
Hóa ra năm năm không gặp, cái gọi là dáng vẻ ngông cuồng tự cao kia chỉ là vẻ bề ngoài của cô, lớp vỏ bọc xung quanh mà thôi.
Ở trước mặt anh, cô vẫn là cô gái nhỏ bé đó đáng yêu của năm năm trước.
Tựa như một con cua.
Anh chưa bao giờ nghiên cứu về chòm sao, trước kia cô gái này cực kỳ thích nghiên cứu các chòm sao, cô còn giả vờ như thật nói với anh rằng cô thuộc chòm sao cự giải, có nội tâm mềm yếu, nhưng vỏ bọc bên ngoài lại kiên cường nhất.
Bây giờ xem ra chòm sao có đôi khi cũng rất chính xác.