“Giai Kỳ…”
Bạc Tiêu Dương bước dài vào thang máy, giành lấy Vân Giai Kỳ từ vòng tay của Bạc Tiêu Dương, người đàn ông ấy lại theo bản năng dùng tay để bảo vệ.
Bạc Tuấn Phong ôm Vân Giai Kỳ trong lòng, nhất định không nỡ để cho Bạc Tiêu Dương ôm cô đi Bạc Tiêu Dương nhíu mày: “Giao cô ấy cho tôi”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn chäm chăm vào cô.
“Bạc Tuấn Phong, tôi cảnh cáo anh, anh đã có vị hôn thê rồi, đừng lại khiêu khích người phụ nữ của tôi”
“Người phụ nữ của cậu sao?” Bạc Tuấn Phong chế nhạo: “Bạc Tiêu Dương, cậu đang nói chuyện với ai vậy”
“Anh thấy thế nào hả? Tôi đang nói chuyện với ai chứ?”
Bạc Tiêu Dương không để cho chia cắt được, buộc giành lấy Vân Giai Kỳ từ vòng tay của Bạc Tuấn Phong, ôm cô vào lòng và rời đi không ngoảnh lại Mộ Ngọc My ngay lập tức muốn theo vào, đội cứu hộ lại nối đuôi nhau mà vào, muốn đưa Bạc Tuấn Phong lên cáng cứu thương.
“Cút ra đi!”
Bạc Tuấn Phong đột ngột đẩy bọn họ ra.
Anh vịn vào tường đứng dậy, chưa đi được mấy bước lại cảm giác như phần cơ bắp ở lưng bị xé ra. Đau đớn như bị nứt ra “Tuấn Phong!”
Mộ Ngọc My chạy tới chỗ anh với vẻ mặt căng thẳng, giữ cánh tay của anh ta: “Anh thấy thế nào rồi?”
Bạc Tuấn Phong gần như vô ý thức rút tay mình ra khỏi tay cô.
Mộ Ngọc My lại một lần nữa ngơ ngác lắm.
Anh biểu hiện sự lạnh nhạt ra ngoài như vậy, làm cho cô ta có chút bất anrồi “Tuấn Phong.”
Làm sao anh ta lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Đừng đụng vào tôi”
“Anh..cánh tay anh bị thương sao?”
Bạc Tuấn Phong cũng không quay đầu lại mà rời khỏi mái che thang máy.
Đội ngũ y tế chạy đến và lo lắng nói: “Bạc gia, hãy để chúng tôi kiểm tra vết thương cho cật “Không cần!”
Bản thân bị thương như thể nào, trong lòng có thể tính chừng mực.
Bạc Tuấn Phong đi về phía Bạc Tiêu Dương.
Bạc Tiêu Dương đã đưa Vân Giai Kỳ đi thang máy đến tầng một.
Xe cấp cứu đã đợi sẵn bên ngoài Anh đưa Vân Giai Kỳ vào xe cấp cứu và nói với y tá: “Cô ấy bị sốt rồi”
Còn là sốt cao nữa.
Trần cô nóng lảm.
Bạc Tiêu Dương cúi đầu xuống, áp vào trán cô, khẽ cau mày khi cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ trán cô truyền đến.
Bạc Tuấn Phong cũng nhanh chóng bước ra khỏi cửa, vừa bước ra đã thấy cửa xe cấp cứu đóng lại, vội vã chạy thật nhanh.
Bạc Tiêu Dương vừa quay đầu, nhìn thấy anh đi ra: “Anh làm gi vậy?”
Anh cũng bị thương.
Đã không ngoan ngoãn hợp tác với đội ngũ y tế đế điều trị, chạy ra ngoài để làm gì chứ.
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy chiếc xe vừa chạy đi, liền đi về phía bãi đậu xe Đi không được bao xa, anh chỉ cảm thấy phần cơ bắp lưng đau xé ra, vết nứt ngày càng nặng, Mộ Ngọc My chạy hết sức đuổi theo anh: “Tuấn Phong.. Tuấn Phong…”