Từng chiếc xe nối đuôi nhau chạy.
Bỗng nhiên trên đường xuất hiện một đoàn xe chặn đầu đoàn đưa dâu, bốn năm người mặc đồ đen bước xuống từ chiếc Audi.
Tài xế xuống xe đi đến chỗ bọn họ, chia hai tay ra khó chịu hỏi: “Mấy người dừng xe ở đây là có ý gì? Chúng tôi đang đưa cô dâu đến lễ đường cảm phiền các anh nhường đường một chút…”
Lời nói còn chưa dứt thì một tên áo đen đã rút trừ trong ngực ra một khẩu súng lục, nhắm ngay giữa trán tài xế kia Tài xế cả kinh trố mắt, còn chưa kịp phản ứng thì lập tức ‘pằng”, một tiếng súng vang lên, tài xế kia bị bản ngay sọ, người mềm nhữn ngã xuống mặt đất.
Vân Giai Kỳ cứng đờ cả người. Cô không tin nối mà nhìn người tài xế đang năm bất động trên mặt đất đẳng kia. Mãi đến khi nhìn thấy vũng máu không ngừng chảy ra dưới người anh ta, cô mới bình tĩnh phản ứng: “Maut Mau khoá cửa xe lại”
Phó tài xế còn chưa kịp định thần.
Vân Giai Kỳ thấy vậy bèn giật mạnh tay áo anh ta: “Còn ngơ ra đấy làm gì? Khoá cửa xe lại!”
“Giết… giết người rồi! Giết người rồi Phó tài xế sợ tới mức tê liệt nửa người, chắc hẳn là lân đầu tiên chứng kiến cảnh tượng đó. Chính mắt chứng kiến tài xế ngã xuống dưới nòng súng của mấy tên kia, những tưởng cảnh này chỉ có trên phim ảnh thôi, không ngờ giờ đây lại xảy ra ngay trước mắt anh ta.
Người đàn ông mặc đồ đen đang tiến về phía xe hoa.
Vân Giai Kỳ thấy phó tài xế vẫn thất thần bất động như cũ thì bực mình đến mức nghiến răng nghiến lợi, cửa xe chỗ ghế lái chính còn đang mở toang thế kia.
Cô ngồi ở ghế sau thực sự là lực bất tòng tâm, nếu muốn đóng cửa lại thì phải xuống xe đóng cửa rồi vào lại bên trong xe khoá lại mới được.
Cô có dự cảm những người này đang nhằm đến cô!
“Nếu không muốn chết thì lập tức đóng cửa xe! Khóa xe lại ngay!”
‘Vân Giai Kỳ cố đế phó tài xế hoàn hồn lại: “Mau! Đóng cửa lại!”
Bấy giờ anh ta mới sực tỉnh táo, vội vàng ngồi sang chỗ lái chính kéo cửa đóng lại, sau đó khoá xe.
“Cạch” cửa xe đã được khóa lại rồi Người đàn ông mặc đồ đen đi đến phía trước xe, nâng súng lên, nhắm ngay cửa kính trước xe mà bẩn.
“Bảng!”
“Păng!”
Phó tài xế sợ tới mức ôm đầu co rúm vào một góc, khàn giọng la hét: “Cứu tôi với! Cứu với!
Viên đạn được bản ra nhưng không phá được lớp kính xe, quả nhiên cửa xe được làm từ kính chống đạn.
Không biết từ lúc nào cả người Vân Giai Kỳ đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Đại ca, đừng nổ súng!”
Một gã đàn ông mặc đồ đen khác đi tới nói: “Ông chủ đã dặn không làm bẩn váy cưới của cô ta”
Ngay lập tức, một đám người vây quanh đầu xe.
Người đàn ông bên ngoài cửa xe lạnh lùng nói: ‘Mở khoá xuống xe, chúng tôi sẽ tha không giết ani Lời này là đang nói với phó tài xế bên trong xe.
Phó tài xế sợ sệt ôm đầu, khóc lóc cầu xin: “Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”
“Không muốn chết thì đi xuống xe! Chúng tôi chỉ cần cô dâu!”
Người đàn ông thất thần nhìn Vân Giai Kỳ ngồi đăng sau, cô cũng không tin được mà nhìn lại anh ta: “Không phải anh sẽ nhẹ dạ tin lời bọn chúng đấy chứ?”
“Tôi không muốn chết, xin lôi, nhưng tôi không muốn chết…”
Phó tài xế mở khoá cửa xuống xe, còn chưa kịp thò chân bước xuống đã bị người đàn ông mặc đồ đen túm lấy cố áo lôi ra, sau đó ném sang một bên.
Anh ta tưởng bọn họ muốn ra tay liền gào toáng lên: “Đừng giết tôi!
Đừng giết tôi mà!…