Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1376: Chương 1376: Chương 1375




Bạc Tuấn Phong nhìn Mộ Ngọc My một lúc.

Anh thản nhiên nói: ‘Con đồng ý!”

Phía dưới, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt Đôi mắt Mộ Ngọc My như lấp lánh nước mắt Tất cả những thứ này giống như một giấc mơ thật hạnh phúc.

Mục sư nhìn sang Mộ Ngọc Mỹ: “Xin hỏi cô dâu Mộ Ngọc My, con có bằng lòng lấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình làm chồng, cả đời yêu thương, ủng hộ cậu ấy, bất kể khi khoẻ mạnh hay đau ốm, giàu sang hay bần hàn, con vẫn sẽ ở bên cạnh cậu ấy cho đến khi già đi không?”

Mộ Ngọc My kiên định: “Con đồng ý!”

“Hôm nay, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người cũng như dưới sự chứng giám của thần linh, hai người đã lập lời thề, giờ đây xin mời cô dâu chú rể nhìn nhau, tuyên bố lời thề của mình!”

Bạc Tuấn Phong nhìn Mộ Ngọc My, đồng thanh tuyên bố.

“Con, Bạc Tuấn Phong”

“Con, Mộ Ngọc My”

Con nguyện thuận theo sự sắp xếp của ông trời, lấy Mộ Ngọc My làm vợ…

Mộ Ngọc My bật cười: “Con nguyện thuận theo sự sắp xếp của ông trời, lấy Bạc Tuấn Phong làm chồng.”

Đột nhiên, ánh mắt Bạc Tuấn Phong trở nên hoảng hốt.

Không hiểu vì sao, rõ rằng trước mắt anh là khuôn mặt của Mộ Ngọc My nhưng anh lại nhìn thấy hình ảnh của Vân Giai Kỳ, hai khuôn mặt giống như ảo ảnh trùng điệp trước mắt anh, thấp thoáng một cái rồi vụt tắt.

Cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra.

Từng đoạn ký ức mơ hồ ùa về, anh như nhìn thấy một người con gái mặc váy trắng, nụ cười xinh đẹp lộ ra lúm đồng tiền khiến anh mê mẩn, người đó đứng trước mặt anh, đưa bàn tay về phía anh.

“Lúc tuyên bố lời thề, anh nhất định phải nắm tay em đọc to lời thề của mình!”

Bạc Tuấn Phong cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, anh nhầm mắt lại, từng mảng hồi ức cứ chập chờn hiện lên trong tâm trí.

Trong một nhà thờ hoang vảng, Vân Giai Kỳ kéo anh vào bên trong, cô nhìn anh đảm đu.

“Nào! Bây giờ chúng ta diễn thử một chút nhé!”

“Diễn thử cái gi?”

“Em nói cái gì anh nói cái đó, biết chưa?”

Người con gái đó đưa tay cho anh cầm: ‘Nẳm lấy tay em.”

Anh cầm tay cô.

Vân Giai Kỳ mỉm cười, cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Từ nay về sau, bất kế xấu hay tốt, giàu sang hay bần hàn, khoẻ mạnh hay ốm yếu, thành công hay thất bại, em đều sẽ ở bên cạnh ủng hộ anh, bầu bạn với anh, bảo vệ anh, cùng anh trải qua tất cả mọi thứ, cùng anh vun đắp xây dựng gia đình, trừ khi em không còn trên cõi đời này nữa, còn lại em bảo đảm sẽ chung thuỷ với anh cả đời này Nói xong, cô giục anh: “Tuấn Phong, đến lượt anh đấy!”

Hồi ức trở về Bạc Tuấn Phong sực tỉnh, ánh mắt có chút nghỉ ngờ nhìn vị mục sư trước mặt.

Mộ Ngọc My khẽ giục: “Tuấn Phong, đến lượt anh Bạc Tuấn Phong nhắm mắt lại, rồi sau đó tuyên bố: “Từ nay về sau, bất kể là tốt hay xấu, giàu sang hay bần hàn, khoẻ mạnh hay ốm yếu, thành công hay thất bại, anh vẫn sẽ ở bên cạnh bầu bạn cùng em, bảo vệ em..”

Mộ Ngọc My nở nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt ngượng ngùng hạnh phúc.

Bạc Tuấn Phong tiếp lời: “Giờ phút này, anh trịnh trọng tuyên bố giống như em, sẽ một lòng một dạ chung thuỷ với em, tuyệt đối không thay đổi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.