Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn chäm chảm vào ông ta.
Trong mắt anh nổi lên tơ máu, hốc mắt đỏ hoe, tưởng chừng như sắp ra mắt máu.
Bạc Ngạn Thiên nhìn thấy được ánh mắt nóng cháy của Bạc Tuấn Phong, ông ta nhíu mày và nằm chặt tay nói: “Mày không cần dùng ánh mắt đó nhìn tao! Sớm muộn gì, mày cũng sẽ biết được ý tốt mà tao dành cho mày! Tao nói cho mày biết, hiện giờ thứ mày có được, đó là mơ ước của biết bao nhiêu người? Tao có thể cho mày tất cả, nhưng người con gái đó, thì không! Cô ta chỉ biết liên lụy nhà họ Bạc, cô ta chỉ biết làm cho nhà họ Bạc nghiêng trời lệch đất! Người con gái đó làm cho tao cảm thấy nguy hiểm, đáng sợ!”
Bạc Tuấn Phong cười mỉa mai: “Nếu nhà họ Bạc lớn như vậy mà bị cô ấy làm cho long trời lở đất, tôi thấy rắng gia tộc lớn nhất Quốc Hoa này cũng chỉ có thế mà thôi”
“Láo xược!” Bạc Ngạn Thiên tức giận nối trận lôi đình: “Như thế thì sao? Mày có biết mày là con cháu nhà họ Bạc, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, mày là người đứng trên đỉnh của thế giới. Đây là những thứ tao đã ban cho mày, có nhà họ Bạc, mới có Bạc Tuấn Phong của ngày hôm nay, mày lại nói nhà họ Bạc “chỉ có thế mà thôi?”
Cửa phòng phẫu thuật đột ngột mở ra.
Bạc Ngạn Thiên ngây người quay lại, nhìn thấy bác sĩ bước ra với vẻ mặt ảm đạm.
Trong lòng ông ta nhảy “lộp bộp” một tiếng, cảm thấy tình huống có gì đó không ổn.
Bác sĩ bước đến trước mặt ông, hỏi: “Ông có phải là người nhà của bà Mộ không?”
Bạc Ngạn Thiên xoay người, nói với cấp dưới: “Đi mời Tổng giám đốc.
Mộ đến đây!”
Ông ta nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nói: “Mày ở lại đây, không được đi đâu hết!”
Bạc Tuấn Phong không nói gì Một lát sao, Mộ Khánh An vội vàng chạy đến.
Ông ta nhìn thấy Bạc Tuấn Phong cũng đã tới, cơ mặt giận dữ co giật một chút, nhưng ông ta không nói gì, mà chỉ đi về phía bác sĩ.
Vừa đi đến trước mặt bác sĩ, đã nghe bác sĩ nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Ông Mộ, thật đáng tiếc… chúng tôi đã cố gắng hết sức đế cứu chữa!
Toàn thân Bà Mộ, bỏng đến bảy mươi lăm phần trăm, chủ yếu tập trung vào các bộ phận trọng yếu là đầu, vai và cổ, tóm lại tình hình rất bất ổn, hiện tại người vẫn còn sống, nhưng chưa qua khỏi cơn nguy kịch”
“Bà ấy thế nào rồi?”
“Diện mạo bị hủy hoại hoàn toàn, axit tràn vào miệng làm cho cơ quan nội tạng bị bỏng rất nhiều, phối bị thương nặng do hít nhiều khí hóa học, hiện tại còn giữ được hô hấp, là do tôi đã cho mở khí quản, mang theo máy thở. Chủ yếu là gan và phổi tổn thương quá nghiêm trọng.”
Mồ hôi Mộ Khánh An chảy nhê nhại Càng nghe bác sĩ nói, da đầu ông ta càng thêm tê dại.
Chỉ cần nghe bác sĩ mô tả vết thương, ngay lập tức có thể tưởng tượng được, hiện giờ tình trạng người nẫm trong đó nghiêm trọng đến mức nào. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bác sĩ nói: “Tóm lại, mọi người nên chuẩn bị hậu sự cho bà ấy, nếu bà ấy có thế sống sót qua thời kỳ lây nhiêm, đó là điều may mản nhất bên trong xui xẻo, nhưng tốt nhất vẫn nên chuẩn bị tâm lý”
Bác sĩ dừng lại một lúc, rồi nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU”
“Chờ đất” Mộ Khánh An hỏi: “Hiện giờ bà ấy đã tỉnh lại chưa?”
Bác sĩ lắc đầu.
“Con gái tôi… luôn muốn gặp bà ấy” Mộ Khánh An hỏi: “Hiện tại có thế vào gặp được không?”
Bác sĩ do dự.
Mộ Khánh An nói: “Anh cũng có nói tình hình của bà ấy không được lạc quan, nói chúng tôi chuẩn bị tâm lý, nên hãy cho hai mẹ con gặp nhau, cũng coi như là nói lời từ biệt đi? Nếu chẳng may bà ấy không qua khỏi, chưa nói được một lời từ biệt, con gái của tôi nhất định sẽ không gượng dậy nối”
“Được rồi”
Bác sĩ trịnh trọng nói: “Ông Mộ, xin đừng đau buồn quá”