“Thay vì nói là bắt cóc, nói một cách chính xác hơn đó là cướp” Bạc Tiêu Dương nói tiếp: “Anh ta và tôi đều muốn có người”
Dường như Kỳ Thiên Nam có hứng thú cực kỳ sâu đậm đối với Vân Giai Kỳ Bạc Tiêu Dương bỗng chốc không phân biệt được rõ ràng rằng rốt cuộc phần hứng thú này là sự hứng thú trong lúc giây lát, hay là anh ta thật sự đã cảm mến Vân Giai Kỳ rồi.
Tại bữa tối từ thiện đó, anh ta đã chỉ rất nhiều tiền chỉ để nâng đỡ Vân Giai Kỳ trở thành đại sứ từ thiện của đêm đó.
Anh ta đã trao lại chiếc vương miện đã đấu giá được cho cô, lại còn vì cô mà đặt cho cô một chiếc váy cưới theo yêu cầu. Vân Giai Kỳ đột nhiên bị bắt cóc vào đúng ngày cưới như vậy, không có một tin tức gì, mà đồng thời Kỳ Thiên Nam cũng rời khỏi thủ đô và không biết đã đi đâu.
Ngoại trừ Kỳ Thiên Nam ra thì Bạc Tiêu Dương không thể nghĩ ra được khả năng nào khác.
“Anh ta vẫn còn ở thủ đô chứ?”
“Không còn”
“Anh ta đã dùng cách nào để rời khỏi kinh thành? “
Bạc Tiêu Dương tiếp lời: “Không rõ. Bởi vì sự đặc thù của thân phận nên hành tung của anh ta luôn luôn là một bí mật cấp cao cấp”
Cậu ta ngước mắt lên, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong và nói đây anh định làm như thế nào?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu như cậu đã nghỉ ngờ anh ta, vậy thì cứ tiếp tục điều tra đi”
Vân Giai Kỳ mơ màng tỉnh giấc tỉnh lại Mới vừa tỉnh lại, cô vươn tay ra, theo bản năng mà thăm dò bên giường thế nhưng lại sờ thấy một khoảng trống.
Vân Giai Kỳ sợ hãi bật dậy, tỉnh dậy sau một chỉ còn lại một mình cô.
“Anh trai? “
Vân Giai Kỳ nhìn khắp bốn phía xung quanh một cách mờ mịt: “Anh cả ngủ trong phòng.”
Anh cả đang chơi trốn tìm với cô phải không?
Vân Giai Kỳ xoay người bước xuống giường, nãm sấp trên mặt đất, nhìn thoáng qua dưới gầm giường nhưng không có ai.
Cô lại đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ ra thì chỉ thấy có một bộ quần áo treo trên cánh cửa.
Không có bất kỳ ai ở trong phòng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đột nhiên cô trở nên lo lắng không nguôi.
“Anh cả đâu rồi?”
Cô đi đến cửa phòng, mở cửa thì chỉ nhìn thấy một hành lang dài Vân Giai Kỳ đi dọc theo hành lang, cứ thế đi tới mà không có mục tiêu.
Đêm đã khuya.
Gió lạnh đang thổi lồng lộng trên biển.
Trên du thuyền đang nhộn nhịp tiếng hát và tiếng nhảy múa.
Trong phòng VI: một vài người đàn ông mặc âu phục và đi giày da, đứng tụ tập xung quanh bàn bi-a nói cười vui vẻ, nhưng lại nhìn chấm châm vào nhau như hổ đói.
Trên bản tròn là những thẻ đánh bạc chất thành núi Ai giành chiến thẳng trong trò chơi này sẽ có thể mang đi tất cả những thẻ đánh bạc đi Tiếng ‘bụp” vang lên, quả bóng nhanh chóng rơi xuống lỗ.
Một người đàn ông tóc nâu đứng dậy, đi vòng qua phía bên kia, nhìn chảm chẳm vào quả bóng số chín, bày ra với một dáng vẻ nhất định phải đánh được.
Anh ta nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ ngồi tr góc và thản nhiên nói: “Kỳ gia, xem ra người thẳng trận này không ph; thì là ai!”