Mạn Nhi còn đang ngủ, anh ở lại đây chăm sóc cũng tốt, miễn khi Mạn Nhi đột nhiên tỉnh dậy không tìm thấy Vân Giai Kỳ, cũng không tìm thấy anh.
Vân Giai Kỳ bế Vũ Minh, cầm sấp phiếu kiểm tra, ra ngoài.
Khi đi thang máy lên tầng ba, Vân Giai Kỳ nhìn thấy ở cửa các phòng kiểm tra xếp hàng dài.
Vân Giai Kỳ bế Vũ Minh đi lấy số, ngồi xuống ghế dài.
Cô vừa mới ngồi xuống, lập tức trở thành tiêu điểm của đám người.
Hầu hết người ở đây đều đến lấy máu, cũng có người nhà bế trẻ nhỏ đến.
Bọn họ lần lượt quay đầu lại, nhìn về phía Vân Giai Kỳ, lại nhìn về phía Vũ Minh đẹp trai đáng yêu, trắng như ngọc trong lòng cô.
Cậu bé vừa đẹp trai vừa đáng yêu, giống như một quý ông nho nhã vậy, vừa nhìn đã thấy là một quý tộc được dạy dỗ tốt, yên tĩnh nằm trong lòng Vân Giai Kỳ, cũng không nói, không khóc.
Một người phụ nữ bên cạnh nói với Vân Giai Kỳ: “Bạn nhỏ nhà cô thật ngoan, không khóc cũng không náo chút nào cả”
Trong lòng người phụ nữ bế một đứa bé gái, hai mắt đỏ hoe, đang ôm cánh tay vừa mới lấy máu, rõ ràng vừa rồi mới khóc dữ dội, còn không ngừng nấc cụt.
Vân Giai Kỳ cười với người phụ nữ, cúi cầu hỏi Vũ Minh trong lòng: “Vũ Minh, con có sợ lấy máu không?”
Vũ Minh lắc đầu: “Không sợ”
Người phụ nữ thấy Vũ Minh ngoan như vậy, trong lòng như muốn tan chảy.
“Sinh con trai thật là tốt mà. Tôi cũng muốn sinh một đứa con trai, đáng tiếc, cơ thể lại không cho phép. Ai”
“Sinh con gái không tốt sao?”
Vân Giai Kỳ nói với cô ta: “Con gái ngoan hơn nhiều”
“Ngoan chỗ nào chứ? Cô xem con nhóc nhà tôi này, vừa mới lấy máu một chút thôi đã sợ rồi. Bình thường khi ở trong khu biệt thự nhà chúng tôi, chính là một tiểu bá vương. Vẫn là con trai tốt hơn, chồng tôi cũng muốn một đứa con trai”
Người phụ nữ cố ý nhấn mạnh từ “khu biệt thự”, dường như đang có ý đồ làm rõ thân phận mình, hơn nữa, trong giọng nói đều là trọng nam khinh nữ.
Vân Giai Kỳ hơi nhíu mày, vừa muốn nói, cách đó không xa, truyền đến một giọng nói ngạc nhiên.
“Bà Lý?”
Vân Giai Kỳ nghe thấy giọng nói này có chút quen tai, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ ưu nhã sang trọng đang đi về phía bọn họ.
Người phụ nữ đó nhìn thất Vân Giai Kỳ, cũng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn chào hỏi với người phụ nữ bên cạnh Vân Giai Kỳ trước: “Bà Lý, trùng hợp vậy?”
“Ai da, bà Lục, thật trùng hợp. Sao cô cũng ở đây vậ Người phụ nữ vừa nói chuyện với Vân Giai Kỳ cười đáp lại.
“Tôi ấy…”
Người phụ nữ được gọi là “bà Lục” cười ngại ngùng, xoa bụng, xấu hổ nói với cô ta: “Không phải chồng tôi cùng tôi đến đây khám thai sao?”
“Ai ya, vậy thì chúc mừng chúc mừng”
Bà Lục cười, lúc này mới quay người nhìn về phía Vân Giai Kỳ, giả vờ ngạc nhiên: “Sao cậu cũng ở đây chứ? Thật trùng hợp”
Hai mắt Vân Giai Kỳ nhàn nhạt, nhưng vẫn khách sáo gật đầu.
Bà Lục này không phải là ai khác, mà chính là bạn học hồi cấp ba của cô, Trần Khánh Linh.
Nếu như là người khác thì cũng thôi đi, nhưng Trần Khánh Linh từng có mâu thuẫn không nhỏ với cô.