Động tác đột ngột, lập tức khiến Mạn Nhi trốn ở sau mành giật mình.
Mạn Nhi che mặt mình theo bản năng.
Lông mày Bạc Tuấn Phong hơi nhướng lên Tống, Mạn, Nhĩ?
Sao cô bé lại ở đây?
Cô bé…
~. “Mạn Nhi không thấy nữa!”
Nhớ tới bộ dạng Vân Giai Kỳ khẩn trương xông vào văn phòng mình, cuối cùng anh cũng hiểu ra Mạn Nhi xuyên qua khe hở, nhìn ra bên ngoài, thì thấy một đôi chân dài thẳng tắp.
Từ đôi chân dài thắng tắp này nhìn lên trên, Mạn Nhi thấy được gương mặt lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong, cô bé lập tức bị dọa sợ.
“0a” một tiếng, đôi mắt vô tội như nai con, nhanh chóng chứa đầy nước mắt!
Cha của Vũ Minh, gương mặt anh thật đáng sợi Mạn Nhi bị sắc mặt của anh dọa sợ, vội vàng nắm chặt hai tay, kìm nén nước mắt, hoang mang lo sợ nhìn về phía anh.
Bạc Tuấn Phong thấy cô bé bị dọa sợ, để bức tranh sang một bên, quỳ một gối ngồi xổm xuống.
Cho dù vậy, anh vẫn không thế không nhìn xuống cô bé.
Sao cô bé có thể nhỏ như vậy.
Cho dù anh đã ngồi xổm xuống, cô bé vẫn không thể không ngửa cổ nhìn anh.
Đối với Mạn Nhi mà nói, Bạc Tuấn Phong cao một mét chín mươi hai, không thể nghỉ ngờ là một pho tượng khổng lồ.
Đối với người khổng lồ như vậy, Mạn Nhi lại càng sợ hãi theo bản năng, vô thức nằm chặt hai †ay ở trong tay áo, ngay cả khóc cũng không dám.
Nước mắt làm ướt lông mị, vô tội nhìn anh, phía sau lưng trốn tới gần bức mành, nhưng không biết nên trốn như thế nào.
Chú này nhìn thật hung dữ…
Bạc Tuấn Phong nhìn gương mặt mũm mĩm của Mạn Nhi, cô bé mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, giống như đang im lặng lên án.
Rõ ràng là anh chưa làm cái gì, nhưng lại có cảm giác mình tội ác tày trời.
Mà cô bé, lại giống như một con thỏ nhỏ bất lực đáng thương.
Sao cô bé lại ở nhà họ Bạc, sao có thể trốn ở chỗ này?
Bạc Tuấn Phong nhìn con thỏ nhỏ này, vô.
cùng bất ngờ, còn có chút đánh giá và nhìn kỹ, Gương mặt nhỏ to cỡ bàn tay, đôi mắt to tròn, gần như chiếm lấy một phần ba ‘Vừa to vừa tròn, đuôi mắt thật dài, cuối cùng hơi nhướng về phía trước, lông mi hơi cong cong, dày rộng, giống như đang che giấu bí mật Lông mày mờ nhạt nhưng kiểu dáng lông mày rất đẹp, cái mũi thì cao thẳng.
Màu mắt của cô bé là màu đen, giống như đá đen, ngập nước, giống như biết nói Đôi mắt đen nhánh, hiếm có trên thế gian.
Nổi bật lên làn da trắng sữa, giống như ngọc nõn nà thượng đẳng, Bộ dạng của cô bé, quả thực giống như búp bê sứ tỉnh xảo tuyết trảng, nhất là đôi mắt, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng mà lúc này, con thỏ nhỏ mũm mĩm đáng yêu kia, lại có vẻ mặt sợ hãi nhìn chäm chảm anh Bạc Tuấn Phong vươn tay, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé.
Tay cô bé quá nhỏ.
Nằm lấy bàn tay trong tay, làn da non mềm vô cùng mịn màng.
Mạn Nhi có chút sợ hãi, vội vàng muốn rút tay về.
Nhưng sức lực của Bạc Tuấn Phong quá lớn Mạn Nhi nóng nảy, lại càng lùi về phía tường, cái miệng nhỏ vì ấm ức mà cong lên, hơi run rất.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, không biết vì lông mày anh hơi nhướng lên, khiến cô bé càng thêm khẩn trương, nước mắt lại càng không ngừng chảy ra.
Cô bé không được tự nhiên rút tay về.
“Bốp” một tiếng.
Một cái lắc tay thủy tinh rơi xuống đất.
Con thỏ nhỏ vụng về muốn khom người xuống nhặt lên, Bạc Tuấn Phong nhanh hơn một bước, giơ tay nhật lấy nó.
Con thỏ nhỏ thấy, đôi mắt đen tuyền cảnh giác trừng anh, sốt ruột tới mức trái tim thấp thỏm.
Cô bé nhìn vòng tay trong tay anh, trông mong vươn tay, nhưng sợ hãi rụt về, xoắn xuýt nhíu mày.