Tối hôm qua…
Vân Giai Kỳ mặt đơ ra.
Bạc Tuấn Phong cả đêm qua không về, anh ấy đã đi gặp Lâm Thanh Thủy sao.
Cô nói cái gì?”
Hai người họ đã ở cùng nhau cả đêm.
Hai người họ có qua đêm với nhau không?
Vì vậy, Lâm Thanh Thủy giờ đang đến để giương giương tự đắc với cô sao!
Vân Giai Kỳ nghe vậy liền chế nhạo: “Cô nói cho tôi biết cái này để làm gì?”
“Tôi biết cô vẫn còn đang nuôi hy vọng với Tuấn Phong! Nhưng mà, cô cho răng cô chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh ấy thực sự có tác dụng sao? Chỉ dựa vào năm năm cô biến mất không chút tăm hơi, cô cho rằng mình còn có vị trí quan trọng như vậy trong trái tim của anh ấy hay sao?”
Lâm Thanh Thủy nói một cách chậm rãi: “Đàn ông đều dễ bị trò này hấp dẫn, nhưng nếu quá nhiều lần rồi, họ không tránh khỏi sẽ cảm thấy chán! Không phải vậy sao?
Lâm Thanh Thủy tiến lại gân hơn: “Tôi có tư cách sinh con cho anh ấy, còn cô? Đến tư cách làm điều này cũng không có. Cho dù là trong mắt nhà họ Bạc hay nhà họ Vân, cô chỉ là một công cụ. Nhà họ Vân chỉ là mượn bụng của cô để sinh ra đứa con của Tuấn Phong và Vân Ngọc Hân, như vậy cô có chút giá trị lợi dụng nào chứ?
Tôi nghe nói rằng, cô sinh non trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây năm năm, suýt chút nữa chảy máu nhiều đến mất mạng, cơ thể tàn phế của cô còn có giá trị gì đối với Tuấn Phong cơ chứ?! Bây giờ anh ấy chỉ là đang thương hại và cảm thấy có lỗi với cô. Khi thời gian xóa sạch cảm giác tội lỗi này, thì cô không là gì cả!”
Đồng tử của Vân Giai Kỳ đột nhiên mất đi tiêu điểm.
Cô đột nhiên nắm lấy cổ áo của Lâm Thanh Thủy: “Cô nói rằng ai là công cụ sinh sản!!”
Ngay khi Lâm Thanh Thủy đang định châm chọc, cô liền đột nhiên thay đổi sắc mặt khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô khẽ kêu lên: “Cô Giai Kỳ, những gì tôi nói đều là sự thật! Cô đừng hiểu lâm mối quan hệ giữa tôi và anh Bạc…”
Vân Giai Kỳ nhíu mày, đẩy mạnh cô ta ra: “Cô đang nói cái gì vậy!”
“Aaa.”
Lâm Thanh Thủy đột nhiên kêu lên một tiếng.