Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 27: Chương 27




Không biết bọn họ nói gì với Bạc Ngạn Thiên, rõ ràng là ông cụ Bạc tức không nhẹ.

“Vậy mà cô ta còn làm ra chuyện hoang đường như thế… Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Sao cô ta còn sống?”

‘Vân Lập Tân vừa định nói gì đó, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong cũng đến đây, lập tức thu liễm một chút, đứng dậy với Lâm Tĩnh Anh, cười nói với Bạc Tuấn Phong: “Tuấn Phong, cậu tới rồi.”

Lâm Tĩnh Anh đỏ mắt nhìn anh một cái, nhẹ nhàng cầm khăn lụa lau nước mắt.

Bạc Tuấn Phong đi qua: “Làm sao vậy?”

Bạc Ngạn Thiên nhìn thấy anh tới, không nhịn được chất vấn anh: “Cháu biết chuyện này từ khi nào?”

Bạc Tuấn Phong hỏi lại: “Ông nội nói chuyện nào?”

Bạc Ngạn Thiên: “Chuyện Vân Giai Kỳ còn sống!”

Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhướng mày, nhìn thoáng qua Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh, vẻ mặt không chút thay đổi: “Cô ấy còn sống, không được sao?”

‘Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh lập tức nghẹn họng Bạc Tuấn Phong tiến lên một bước hỏi “Chẳng lẽ các người đều không hi vọng cô ấy còn sống?”

Vân Giai Kỳ là con gái của bọn họ.

Cho dù xảy ra chuyện gì, nhưng ở trước mặt bọn họ, chưa từng nhìn thấy một chút vui sướng.

Bạc Ngạn Thiên không vui nói: “Có thể để ý được sao? Nếu cô ta còn sống, vì sao lại gạt chúng ta? Năm năm trước, chuyện cô ta chết đã ầm ï cả thành phố đều biết. Bây giờ đột nhiên sống lại, bảo Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh ăn nói thế nào với bên ngoài? Nhiều năm qua đi như vậy, cô †a mai danh ẩn tích, có từng nghĩ có người sẽ lo lắng không?”

‘Vân Ngọc Hân ấm ức nói: “Vân Giai Kỳ còn sống, tất nhiên là cha mẹ sẽ vui mừng, nhưng hành động hôm nay của cô ta, đúng là hơi quá đáng”

Bạc Ngạn Thiên đau lòng võ lên mu bàn tay.

‘Vân Ngọc Hân, lên án với Bạc Tuấn Phong; “Lúc trước ông đã nói rồi, nhìn xem cô ta do ai nuôi lớn, một con nhóc do gái nhảy nuôi lớn, có thể trưởng thành như thế nào. Không biết cô ta làm gì, vậy mà mở miệng đòi cha mình sáu mươi tỷ! Chuyện này thì không nói! Nhưng loại con gái bất hiếu này, thậm chí ngay cả mẹ mình cũng tát?

Quá hư hỏng!”

Ánh mắt Bạc Tuấn Phong nhìn về phía Lâm Tính Anh: “Cô ấy làm cái gì?”

Lâm Tĩnh Anh há miệng thở dốc, nhưng muốn nói lại thôi.

Vân Lập Tân cũng lắc đầu thở dài.

‘Vẻ mặt Vân Ngọc Hân ấm ức nói: “Hôm nay không biết cô ta bị làm sao, đột nhiên dẫn theo một đám vệ sĩ tới nhà họ Vân, không phân biệt tốt xấu, lập tức phá nát nhà họ Vân. Cô ta còn tát mẹ một cái, em cũng không biết vì sao cô ta lại làm như vậy…”

“Tôi sống đời này, chưa từng thấy loại chuyện nào hoang đường như vậy!”

Sau khi Bạc Ngạn Thiên nói xong, nhìn thoáng qua Bạc Tuấn Phong: “Cháu có biết hay không, cô †a có một đứa con gái với Tống Hạo Hiên của nhà họ Tống? Uổng công cháu một lòng một dạ nhớ cô ta, người ta ấy à, năm năm này sống tiêu dao tự tại, còn chưa kết hôn đã có con, sinh ra đứa con riêng! Mất mặt không chịu nổi!”

Gương mặt Bạc Tuấn Phong nhanh chóng âm?“ Bạc Ngạn Thiên lập tức đứng bật dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đến bây giờ cháu còn dám mở miệng che chở cô ta?

Rốt cuộc trên người cô ta có thứ gì, mà khiến cháu mê muội như vậy!”

Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Cô ấy là vợ cháu, cháu không bảo vệ cô ấy thì bảo vệ ai?”

‘Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi.

Thân thể Vân Ngọc Hân cứng đờ, nhìn anh với vẻ khó tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.