“Buông ra”
Bạc Tiêu Dương cũng rất tức giận: “Cô ấy nói anh buông tay ra, anh không nghe sao hả?”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong chuyển đến cái tay Bạc Tiêu Dương đang nắm tay Vân Giai Kỳ, nheo mắt lại: “Không được chạm vào cô ấy!”
Ánh mắt anh như hận không thể xuyên qua người Bạc Tiêu Dương.
Nhưng Bạc Tiêu Dương không có ý định buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, đồng thời còn trừng mắt với Bạc Tuấn Phong, tuyên bố thái độ của mình!
Mặc dù người trước mặt là Bạc Tuấn Phong, cậu ta cũng không sợ hãi.
Bạc Tiêu Dương không nhượng bộ chút nào.
Cuối cùng Bạc Tuấn Phong cảnh cáo một câu: “Buông tay”
Đây coi như là tối hậu thư!
Nếu Bạc Tiêu Dương không buông tay, vậy đừng trách sao anh không khách khí.
Bạc Tiêu Dương chưa bao giờ gặp qua ánh mắt này của anh, đồng thời cậu ta cũng biểu lộ lập trường của mình!
“Không thể”
Trong nháy mắt Bạc Tiêu Dương vừa dứt lời, Bạc Tuấn Phong đã hoàn toàn bị chọc giận, một cú đấm mạnh mẽ đánh lên mặt cậu ta.
“Bốp” một tiếng!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Bạc Tiêu Dương đẩy Vân Giai Kỳ sang một bên, mà vì vậy cậu cũng bất ngờ không kịp tránh mà trúng cú đấm kia.
Sau một hồi choáng váng, ngón tay Bạc Tiêu Dương quệt qua khóe miệng, trên đầu ngón tay có một vệt máu.
Cậu ta nâng mắt, ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng nắm chặt nắm tay đánh về phía Bạc Tuấn Phong!
“Bốp” một tiếng!
Đồng thời Bạc Tuấn Phong cũng ra một cú đấm.
Hai nắm đấm của hai người đàn ông va vào nhau phát ra một âm thanh va chạm đáng sợt Vân Giai Kỳ bị đẩy ngã một bên, trọng tâm không ổn định, thiếu chút nữa là va vào tường.
Tân Khải Trạch lập tức đến đỡ cô, lo lắng nói: “Cô Vân, cô không sao chứ?”
– “Tôi không sao..” Vân Giai Kỳ quay đầu nhìn anh ta, sau đó căng thẳng nhìn về phía hai người, cô thấy Bạc Tuấn Phong đằng đẳng sát khí kéo cổ áo Bạc Tiêu Dương, một đấm lại một đấm đấm lên mặt cậu ta.
Từng đấm từng đấm!
Khói thuốc súng ngập tràn!
Sức lực hai người đàn ông ngang nhau, mỗi đấm đấm xuống, Vân Giai Kỳ chỉ hận không thể cho mỗi người một đấm!
Bạc Tuấn Phong thật sự kích động!