Nhưng anh ta nói, Tống Hạo Hiên không nên lừa cô, khiến cô chìm vào suy tư.
“Chắc là anh ấy sợ tôi không qua được, dù sao, lúc đầu tôi bị tai nạn xe trọng thương, hoàn toàn sụp đổ, suýt chút nữa muốn chết”
“Xin lỗi, thật ra, tôi không nên nói nhiều như vậy” Doãn Lâm cũng biết mình vượt qua bổn phận, trịnh trọng xin lỗi.
“Không sao.”
Vân Giai Kỳ bỏ qua vấn đề: “Anh nghỉ sớm đi”
“ừ”
Doãn Lâm nằm xuống giường, hỏi: “Cô thì sao?”
“Tôi không ngủ được, anh ngủ trước đi”
“Ừ, cô có chuyện gì thì gọi tôi” Doãn Lâm nói xong, nhắm mắt.
Anh ta quả thật mệt rồi.
Đầu vừa đặt xuống gối, đã chìm vào giấc ngủ.
Vân Giai Kỳ ngồi cạnh giường, nhưng tâm loạn như ma.
Cô một lúc lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu, có lẽ là không nghĩ gì cả, trống không.
Đợi đến khi cô phản ứng lại, đã là hai giờ sáng rồi.
Bất giác, ngồi đến nỗi mỏi lưng.
Vân Giai Kỳ đứng dậy, đột nhiên nhớ nhà.
Sau khi để lại một mảnh giấy trên bàn, Vân Giai Kỳ quay trở về phủ Nguyệt Mặc một chuyến.
Cô đã không còn nhớ rõ bao lâu rồi chưa quay về nơi này.
Vừa đẩy cửa ra, một trận gió hiu quạnh thổi qua.
Ngôi nhà rộng lớn, trống rỗng.
Vân Giai Kỳ bật lên, vẫn là cảm giác lạnh thấu xương.
Cô cho răng bao nhiêu năm như vậy, cô đã sớm quen với cô đơn rồi, nhưng Mạn Nhi không ở đây, trái tim cô thật sự giống như bị đào rỗng một mảnh vậy, muốn khóc, nước mắt giống như khó rơi xuống được, chỉ còn lại cảm giác ngột ngạt trong lòng.
Cô đi đến phòng của Mạn Nhi.
Đẩy cửa ra, chiếc giường nhỏ ấm áp vẫn còn ở đó, trong phòng đều là ký ức của cô và Mạn Nhi.
Vân Giai Kỳ đột nhiên nhìn thấy một hộp nhạc trên bàn.
Đây là khi Mạn Nhi bốn tuổi, cô tặng cho Mạn Nhi.
Mạn Nhi đặc biệt thích, có một đoạn thời gian dài, đều ôm trong lòng, yêu không rời tay, khi ngủ còn phải nghe nhạc trong hộp nhạc, Mạn Nhi mới có thể yên tâm ngủ được.
Trong hộp nhạc, là bức ảnh chụp chung của cô và Mạn Nhi, phía trên có một thiên sứ nhỏ, nắm tay một người phụ nữ mặc váy dài xinh đẹp, nhẹ nhàng nhảy theo điệu nhạc.
Vân Giai Kỳ cầm hộp nhạc lên, mở hộp nhạc ra, nhìn người phụ nữ và thiên sứ nhỏ ở trung tâm hộp đang khiêu vũ.
Đây là hộp nhạc đặc biệt làm theo lượng phân định của cô và Mạn Nhi, có một không hai trên thế giới.
Cô cầm hộp nhạc, co ro nằm trên giường Mạn Nhi, giống như một u linh có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Có lẽ là do âm nhạc đã an ủi phần nào trái tim của cô, Vân Giai Kỳ ôm hộp nhạc, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Sáng ngày hôm sau, cô đột nhiên tỉnh lại.
Lật đi lật lại trong chuỗi ác mộng, mơ thấy đừng đoạn vỡ vụn, Vân Giai Kỳ đột nhiên lật người ngồi trên giường, vậy mà lại bị dọa toát mồ hôi lạnh.