Dáng người Doãn Lâm rất cao, thân là vệ sĩ, anh ta một mét chín, người đàn ông có thể so được với chiều cao của anh ta, ngoại trừ Bạc Tuấn Phong ra thì chính là người đàn ông này.
Theo anh ta nhìn, hẳn là tầm một mét tám đến một mét chín mốt gì đó, người đàn ông này cực kỳ khôi ngô, phong phạm quý tộc hoàn toàn tự nhiên, liếc mắt một cái là biết được, đây là một quý công tử xuất thân danh môn.
Doãn Lâm kinh ngạc nói: “Anh tìm aï?”
Đầu tiên là người đàn ông lễ phép gật đầu: “Tôi tìm…”
“Cha?”
Đây là cha của Cung Bắc sao?
Bộ dạng rất giống với Cung Bắc.
Vân Giai Kỳ cười cười: “Xin chào, anh Cung.”
Vốn Cung Chiến cũng không chú ý tới Vân Giai Kỳ ngay lập tức, nhưng theo giọng nói, ánh mắt anh ta lại dừng trên người người phụ nữ, anh ta cũng hơi ngớ ra một chút.
Người phụ nữ này, làm cho anh ta mơ hồ cảm nhận được có mấy phần quen thuộc, ngũ quan cùng với khuôn mặt, làm cho anh ta cảm thấy dường như là đã gặp qua ở đâu đó rồi, rồi lại không thể nói rõ được, cụ thể là đã gặp ở đâu.
“Anh đến tìm Bắc đúng không?”
Vân Giai Kỳ cố gắng thân thiện, cô đi đến trước mặt anh ta nói: “Bắc.
đang giúp tôi sửa lại hộp nhạc, đã sửa xong hết rồi. Anh là muốn đón Bắc về luôn, hay là vào trong đây ngồi chơi một chút?”
“Tôi…
Cung Chiến nhìn chăm chằm vào mặt của cô, anh ta bất thình lình hỏi một câu: “Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi sao?”
Vân Giai Kỳ mờ mịt một chút: “Chắc là không có đâu”
Hàng năm cô đều ở nước ngoài, không nhớ đã từng gặp nhân vật thế này.
“Cha ơi”
Cung Bắc đi đến trước mặt anh ta, cậu bé năm lấy bàn tay to của anh ta.
“Đây là cái cô mà con vừa mới nhắc đến với cha đó, cô ấy tên là Vân Giai Kỳ”
Nói xong, Cung Bắc dùng ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong nhìn về phía Cung Chiến.
Vân Giai Kỳ?
Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt của Cung Chiến thay đổi rõ ràng.
Sự thay đổi ánh mắt nhỏ bé dường như không phát hiện được này, thoáng cái đã bị Vân Giai Kỳ tóm lấy được.