Vân Giai Kỳ thê lương cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, cho dù anh còn muốn lợi dụng tôi, tôi cũng không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa rồi.
Bác sĩ đã nói, có lẽ tôi không còn khả năng làm mẹ. Ông ấy đã nói, Mạn Nhi có thể là đứa con cuối cùng của tôi.”
Khuôn mặt Bạc Tuấn Phong cứng đờ.
Tai nạn xe cộ năm năm trước, nhiều cơ quan nội tạng bị xuất huyết.
Thậm chí sau này bởi vì sinh con chảy máu rất nhiều, suýt nữa không giữ được tính mạng.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh, Vân Giai Kỳ đột nhiên nở nụ cười thê lương: “Không thể nào, anh không biết sao? Ngay cả Lâm Thanh Thủy cũng biết chuyện này, cô ta biết sau khi sinh tôi bị xuất huyết rất nhiều, suýt chút nữa đã phải phẫu thuật cắt bỏ. Cô ta đều biết, cái thân thể thân tàn ma dại này của tôi, không có cách nào giống như cô ta, có thể sinh con cho anh. Không phải là cô ta đã nói cho anh rồi sao?”
“Chảy máu nhiều?”
“Anh không nên hỏi nhiều nữa”
Vân Giai Kỳ nắm chặt tay, cả người cũng đang run lên: “Bạc Tuấn Phong, anh nói anh nợ Lâm Thanh Thủy, anh nợ tôi, làm sao trả lại cho tôi?”
Cô trấn định tinh thần lại, nói với anh: “Giờ đây anh đã đắc ý rồi phải không? Có con trai lẫn con gái rồi. Làm sao anh biết được, tôi đã trả giá bao nhiêu? Cho dù Vũ Minh và Mạn Nhi không phải là con ruột của tôi, tôi cũng yêu thương Vũ Minh và Mạn Nhi, nhưng nhà họ Bạc, đến hôm này ngay cả mặt của hai đứa nhỏ cũng không cho tôi gặp một lần. “
“Hu hu, sao Bạc Vân lại tàn nhẫn với tôi như vậy. Bởi vì, bời vì tôi được Lý Uyển Đồng nuôi lớn hay sao, bởi vì vậy… nên mới… vậy nên tính mạng của tôi không hề quan trọng, không xứng được người khác thương yêu, cưng chiêu đúng không?”
Đột nhiên Vân Giai Kỳ hỏi anh: “Bạc Ngạn Thiên, ông ấy cảm thấy tôi bẩn, cảm thấy tôi thấp hèn sao, tôi thấp hèn ở chỗ nào? Bẩn chỗ nào?
Vân Ngọc Hân thì xứng đáng được cưng chiều, còn tôi không xứng chứ gì?
Bạc Tuấn Phong đột nhiên cảm thấy thương thay cho cô, anh không định nghe, cũng không muốn nghe gì nữa.
Vân Giai Kỳ ngây ra vài giây rồi đẩy anh ra: “Anh làm gì thế, buông tôi ra”
“Tôi sẽ trả Vũ Minh và Mạn Nhi cho em, chỉ có em mới có thể là mẹ của hai đứa, những người khác không phải, cũng không xứng”
Bạc Tuấn Phong nói xong, càng ôm chặt cô hơn, anh nói: “Em có.
sinh hay không không quan trọng, sau này tôi sẽ là người thân của em không bao giờ để em một mình nữa. Sau này, tôi, Vũ Minh, Mạn Nhi đều ở cạnh em…”
“Sau này?” Vân Giai Kỳ cười trong tiếng nghẹn ngào: “Sau này là bao lâu?”
Cô sợ cô không đợi được.
Đột nhiên, Vân Giai Kỳ nhớ tới điều gì đó, cô lạnh lùng nói: “Sau này anh là giống như lời Lâm Thanh Thủy nói sao, trở thành cô vợ nhỏ được Bạc Tuấn Phong anh nuôi ở bên ngoài, là loại đàn bà không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời sao?”
Bạc Tuấn Phong day mày, nhìn cô.
Lâm Thanh Thủy à, lại là Lâm Thanh Thủy, không biết cô đã nói lung tung những gì với cô ta rồi.
“Cô ta còn nói gì với em nữa?”
Vân Giai Kỳ quay mặt đi không để ý đến anh.