Quản gia đưa cô đến tầng hai xem một căn phòng.
Vân Giai Kỳ cảm thấy rất hài lòng liền đồng ý.
“Chọn phòng này đi, đem đồ của tôi đến đây nhé.”
Vân Giai Kỳ theo quản gia đi xuống thì thấy Vân Ngọc Hân đã đến đây.
Cô ta đang nghiên cứu đống đồ.
Mấy thứ này đều là đồ quản gia đem từ Nguyệt Mặc đến, có một chút áo, vải bọc quanh một bức tranh và một vài đồ thiết kế.
Vân Ngọc Hân tò mò kéo ra xem, nhìn thấy những bức tranh này đều có bút tích của.Jessica.
Jessica là một người cực kỳ nổi tiếng trên thế giới.
“Không phải tranh giả thì có thể là tranh thật sao? Cô có biết tranh của Jessica quý giá đến mức nào không? Ông nội tôi lấy được bức “Hoa sen Mary vào ban đêm!’, giá trị lên đến cả tỷ đồng. Loại tranh của người nổi tiếng như vậy cô có thể mua được sao?”
Vân Giai Kỳ cũng cảm thấy buồn cười.
“Mua? Sao tôi lại phải mua chứ?”
Những bức tranh này đều do cô lấy “Jessica” làm nghệ danh, danh do cô vẽ ra, cô còn phải mua hay sao?
Vân Ngọc Hân hừ lạnh: “Cô có biết làm tranh giả là một lỗi lớn không?”
“Không biết, mong được cô dạy”
“Nếu làm giả tranh để thu lợi sẽ phạm tội lừa dối, lá gan của cô cũng lớn đấy”
“Vậy sao?” Vân Giai Kỳ nghe vậy, tao nhã cười: “Vậy thì sao, cô muốn tố cáo tôi sao?”
“Chỉ cần tôi báo cho cảnh sát biết, cảnh sát sẽ đến đây bắt cô giải thích nguồn gốc của bức tranh này” Vân Ngọc Hân uy hiếp.
Vân Giai Kỳ nói: “Vậy cô mau báo cho cảnh sát đi”
Nói xong, cô ra lệnh cho quản gia: “ÐĐem bức tranh này lên phòng tôi, cần thận một chút dừng làm hỏng nó đấy”
“Vâng”
Vân Ngọc Hân chỉ cảm thấy buồn cười: “Vân Giai Kỳ, cô cho rằng tôi không dám báo cảnh sát hay sao?”
Vân Giai Kỳ hơi mất kiên nhẫn, cô lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô gọi cho cảnh sát: “Nhìn cô không có cách gọi, tôi bấm số giúp cô rồi đấy, cô gọi đi”
Vân Giai Kỳ còn dám để cho cô báo cảnh sát sao, lúc này cô không tin nổi cũng không phục.
“Không cần”
Cô lấy ra điện thoại di động của mình báo cảnh sát.
“Alo, chào anh… Ở đây có người làm giả tranh chữ… Phải…
Vân Ngọc Hân báo địa chỉ cho cảnh sát rồi cúp điện thoại.