Khi đi ngang qua phòng khách, Bạc Ngạn Thiên ngồi trên sô pha, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong nắm tay Vân Giai Kỳ vô cùng thân mật làm cho ông ta cũng phát ngại.
“Anh định để cô ta ở đây đến bao giờ?”
Bạc Ngạn Thiên chống gậy, mắt nhìn về phía trước, dù ông không nhìn vào Vân Giai Kỳ nhưng từ ngữ khí có thể biết được ông đang nói đến cô.
Bạc Tuấn Phong cũng không trả lời thẳng vào vấn đề của ông, mà nói với Bạc Ngạn Thiên: “Chúng tôi lên lầu nghỉ ngơi đây, ông nội ngủ ngon”
Nói xong, anh nói với Vân Giai Kỳ: “Chúc ông nội ngủ ngon đi.”
Vân Giai Kỳ: Lời nói của anh nhỏ nhẹ, giống như cô đã đến nhà họ Bạc làm con dâu rồi vậy.
Vân Giai Kỳ nhìn ông Bạc Ngạn Thiên, thấy ông tức đến xanh mét mặt mày, cũng không thể nào nói nổi câu nói kia được, nên cô nói: “Ông nghỉ ngơi sớm nhé.”
Nói xong, cô để cho Bạc Tuấn Phong kéo mình lên phòng.
Bạc Ngạn Thiên trầm mặt quay sang nhìn, thấy bóng dáng hai người đang bước lên phòng, cục tức cứ nghẹn ở họng.
Đến tầng hai, Vân Giai Kỳ liền gỡ tay anh ra: “Tới phòng tôi rồi”
Bạc Tuấn Phong cau mày: “Phòng em?”
“Tôi bảo quản gia chuẩn bị một phòng”
Nói xong, Vân Giai Kỳ liền mở cửa vào một phòng.
Bạc Tuấn Phong nhanh chóng bước đến, Vân Giai Kỳ thấy anh theo.
sát không buông thì xoay người không thể không nói: ‘Bạc Tuấn Phong, anh đi theo tôi làm gì?”
“Em ngủ ở phòng này làm gì?” Bạc Tuấn Phong không giận không hờn nói: “Phòng của chúng ta ở trên tâng”“
“Ai muốn ngủ chung phòng với anh?”
Vân Giai Kỳ nói, rồi đẩy cửa lại, muốn để cho anh ở bên ngoài.
Người đàn ông bước lên phía trước, chỉ cần một cánh tay chống đỡ đã khiến cô không thể chống lại.
Chết tiệt.
Sao lực tay của anh ta lại lớn như vậy chứ?
Vân Giai Kỳ buông tay, cánh tay buông lỏng để cho anh tiến vào.
Bạc Tuấn Phong bước vào trong phòng, mới phát hiện ra một căn phòng lâu nay không có người ở, bây giờ được cô thu dọn gọn gàng, ngăn nắp, trông vô cùng ấm áp.
Giường, tủ quần áo, giá vẽ, ở bên cạnh có những bức tranh lớn nhỏ khác nhau đang được che lại bằng vải.
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đi tắm đây, anh về phòng anh đi”
Nói xong, cô mang quần áo tiến vào phòng tắm, cũng khóa trái cửa lại.
Một lúc sau, trong phòng tắm truyền lên âm thanh của vòi hoa sen.
Bạc Tuấn Phong ngồi trên giường, một lúc sau anh đứng dậy đi lại bên cạnh bàn, tùy ý xem một ít giấy tờ lại phát hiện ra có một ngăn bị khóa lại.
Ánh mắt anh dừng trên bức tranh.
Anh đi qua mở vải trắng ra, nhìn một vài bức tranh, anh bị các bức tranh hấp dẫn.
Trong bức tranh là hình ảnh một phòng biệt thự giáp biển.
Người đàn ông đứng đó, trong tay cầm tách cà phê, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bút pháp nhịp điệu, từ quần áo, hoa văn, cả bức tranh đều miêu tả lại một cách sinh động, nhưng mà lại không miêu tả lại khuôn mặt.
Nhưng Bạc Tuấn Phong thông qua quần áo và dáng người có thể nhận ra đây chính là anh.