Chẳng biết tại sao nhưng cô dường như nhìn thấy bóng dáng Bạc Tuấn Phong thời thiếu niên trên người Cung Bắc. Trong trí nhớ của cô, khi Bạc Tuấn Phong mười mấy tuổi cũng từng mặc bộ đồ cưỡi ngựa đen tuyên thế này.
Anh từng dẫn cô đến chuồng ngựa một lần. Anh trong kí ức của cô đứng quay lưng về phía cửa, vuốt ve con hắc mã, bộ dáng cao lớn, tôn quý biết bao. Anh phù hợp với mọi loại âu phục, nhất là đồ cưỡi ngựa, càng làm nổi bật sự nghiêm nghị oai hùng trên người.
Gương mặt góc cạnh hoàn hảo, vóc dáng không có chỗ chê, chỉ riêng sườn mặt thôi đã khiến người ta ná thở. Đó cũng là lần đâu tiên cô thấy Bạc Tuấn Phong cười. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh khế vuốt ve bờm ngựa, khóe miệng hơi cong lên trong phút chốc khiến cô nghĩ như: thần tiên hạ phàm.
“Mẹ ơi?
Cung Bắc thấy cô đến nên tươi cười gọi. Bấy giờ Vân Giai Kỳ mới hoàn hồn, cô đi về phía cậu bé rôi bế cậu lên.
Cung Bắc hỏi: “Mẹ thấy con ngựa này đẹp không?”
“Đẹp lắm”
“Đây là con ngựa của chú Tuấn Phong, tên là Chiến Đình”
Vân Giai Kỳ liếc về phía con ngựa, trước đây cô chưa từng thấy nó nên chắc là ngựa yêu mới của Bạc Tuấn Phong.
“Chiến Đình đẹp thật nhỉ! Nhưng mà Chiến Đình rất quấn chủ, trừ chú Tuấn Phong ra nó chẳng nhận ai c Dường như Cung Bắc rất ngưỡng mộ Bạc Tuấn Phong, cậu bé từng thấy Bạc Tuấn Phong cưỡi ngựa, tư thế hiên ngang, rất ngầu.
Nhưng cậu bé chưa từng thấy Bạc Tuấn Phong cưỡi Chiến Đình.
Vân Giai Kỳ nói: “Thế mẹ dẫn con cưỡi thử Chiến Đình nhé, chịu không?”
Cung Bắc ngạc nhiên: “Mẹ thuần phục được Chiến Đình sao?”
“Cũng không khó lắm”
Vân Giai Kỳ đang định đi về phía Chiến Đình thì đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói phá tan bầu không khí.
“Vân Giai Kỳ, sao cô lại ở đây?”
Vân Giai Kỳ quay lại, trông thấy Bạc Tiêu Dương và Bạc Thúy Quỳnh cũng đang mặc đồ cưỡi ngựa đi đến.
Khóe miệng cô khẽ run lên, cuối cùng cô cũng hiểu thế nào gọi là “oan gia ngõ hẹp” rồi.
Đây là lần đầu tiên Bạc Tiêu Dương thấy Vân Giai Kỳ mặc đồ cưỡi ngựa nên không khỏi bất ngờ.
Cô mặc đồ cưỡi ngựa thật sự rất đẹp, đẹp một cách mới lạ.
Bạc Thúy Quỳnh nhìn thoáng qua Bạc Tiêu Dương, thấy cậu ta nhìn Vân Giai Kỳ với vẻ thưởng thức thì càng khó chịu. Cô ta hất cằm về phía Vân Giai Kỳ, nói: “Bớt dùng cái tay bẩn thỉu của cô chạm vào ngựa của anh Tuấn Phong đi. Chiến Đình là ngựa yêu của anh Tuấn Phong, nó là thứ cho cô cưỡi đấy à?”
“Sao tôi lại không được cưỡi?”
Bạc Thúy Quỳnh nói với vẻ châm chọc: “Tính tình Chiến Đình hung dữ, cô mà cũng đòi thuần phục nó sao? Cưỡi ngựa là hoạt động ở giới quý tộc, không phải ai cũng có khả năng, cô thì biết gì chứ? Tôi chẳng tin là bà mẹ làm gái nhảy kia của cô lại có nhiều tiền như thế cho cô học đâu”
“Thúy Quỳnh!” Bạc Tiêu Dương hơi nhăn mày, khó chịu cắt lời cô ta.
Bạc Thúy Quỳnh chỉ hừ lạnh, chẳng lẽ người anh trai dịu dàng này của cô ta cũng bị Vân Giai Kỳ mê hoặc đấy chứ?
Anh ta đang định bảo vệ Vân Giai Kỳ đấy à?