“Nếu con thích thì có thể cho con đến Khu biệt thự Long Thần ở vài ngày”
Cung Bắc nghe vậy thì nhất thời mở to hai mắt nhìn, cậu bé quá đỗi Vui mừng.
“Thật ư?”
“Ừ. Cha có bao giờ không giữ lời không?”
Cung Chiến vừa dứt lời, cửa ở phía sau đột nhiên bị đẩy ra.
Mộng Yến Mi đi tới, nhíu nhíu mày nói: “Không được! Kỳ, con nghĩ kiểu gì mà lại đưa Bắc đến chỗ người phụ nữ kia?”
Cung Chiến ôm Cung Bắc đứng lên. Anh ta xoay người nhìn Mộng Yến Mi, đồng thời nhíu mày: “Mẹ nghe trộm con nói chuyện với Bắc ở bên ngoài?”
Sắc mặt Mộng Yến Mi lúng túng: “Đó sao có thể gọi là nghe trộm được? Nói chuyện chính đi, con quen biết Vân Giai Kỳ kia từ lúc nào?”
“Ở bệnh viện” Cung Chiến nói đúng sự thật.
“Bệnh viện?”
Mộng Yến Mi nhớ lại. Thời gian trước, mẹ Cung Dận nằm viện, Cung Bắc thường ở bệnh viện cùng. Bà ta còn tình cờ gặp Vân Giai Kỳ ở bệnh viện.
Mộng Yến Mi nói: “Người phụ nữ kia không đơn giản, tốt nhất con nên duy trì khoảng cách với cô ta”
Cung Chiến nghe vậy: “Không đơn giản chỗ nào?” .
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Mẹ ơi, là mẹ nghĩ mọi chuyện phức tạp lên. Bắc thích cô ấy, vì sao.
không thể cho nó chơi với cô ấy”
Trong lúc nhất thời, Mộng Yến Mi nghẹn lời, bà ta im lặng hơn nửa ngày mới nói được một câu: “Nói chung là mẹ không đồng ý đưa Bắc qua đó”
Nghe thấy Mộng Yến Mi nói như vậy, sắc mặt Cung Bắc lập tức ảm đạm đi. Cậu bé quay mặt đi không thèm nhìn Mộng Yến Mi, hiển nhiên là giận bà ta.
Mộng Yến Mi nhìn thấy biểu tình của Cung Bắc như vậy, thì tim bà ta chợt thắt lại. Bà ta cũng không muốn cháu trai bảo bối của mình có thành kiến với mình. Nhưng bà ta thực sự không thích Vân Giai Kỳ kia.
Cung Chiến nói: “Con đồng ý là được”
Nghe Cung Chiến nói như vậy, trên mặt của Cung Bắc lại vui vẻ trở lại, cậu bé chủ động bưng lấy mặt của Cung Chiến, rồi hôn một cái ở trên mặt anh ta: “Cảm ơn cha, khi nào cha dẫn con đi?”
“Ăn cơm xong thì đi được không”
“Được ạ” Cung Bắc gật đầu như giã tỏi.
Cung Chiến nói: “Vậy con tự xếp đồ nhé?”
Nếu muốn qua đó ở vài ngày thì cần phải mang đi vài bộ quần áo.
Cung Bắc nói: “Vâng ạ, con tự xếp đồ được”
“Đến đó thì phải ngoan, phải nghe lời, đừng làm chú và mẹ tức giận”
“Vâng ạ”
Cung Bắc lo lắng nhìn Mộng Yến Mi, e sợ bà ta vẫn nói không cho phép. Nhưng Mộng Yến Mi lại không nói gì thêm. Tuy bà ta không thích Vân Giai Kỳ thật, nhưng đưa Cung Bắc đến chỗ Bạc Tuấn Phong thì hẳn là Bạc Tuấn Phong sẽ chăm sóc tốt tên nhóc con này. Bà ta cũng yên tâm.
Mộng Yến Mi chỉ nói: “Ừ, Bắc xếp đồ xong thì ngoan ngoãn xuống nhà ăn cơm nhé, có được sao? Qua đó ở thì đừng ở lâu quá.”
Thấy Mộng Yến Mi không kiên trì cấm cản nữa, lúc này Cung Bắc mới mặt mày rạng rỡ nói: “Con cảm ơn bà Đến khi Mộng Yến Mi đi rồi, Cung Bắc đột nhiên nhiều chuyện nói: “Cha ơi, mẹ và chú là một đôi à?”
Cung Chiến thấy cậu bé nhiều chuyện như vậy thì cau mày: “Sao con nhiều chuyện vậy?”
“Con tò mò lắm! Cha ơi, cha thích mẹ không? Cha có muốn con cướp lại mẹ không” Cung Bắc lộ vẻ mặt “cha thích thì con đào góc tường cho cha”.