“Bọn em đang ở công viên giải trí” Mục Liên Thúy bảo anh ta vị trí, cúp điện thoại rồi bước đến bên cạnh Mục Tâm Liên, hỗ trợ Mục Tâm Liên ở phía sau và hét lên với Vân Giai Kỳ: “Vân Giai Kỳ, cô có giỏi thì đừng rời đi. Anh rể tôi sắp tới rồi. Nhân lúc anh rể chưa tới đây cô mau quỳ xuống xin lỗi chị gái tôi, chưa biết chừng chị tôi khoan dung độ lượng sẽ tha cho cô, không tính toán chuyện này nữa”
Quỳ xuống và xin lỗi? Vân Giai Kỳ thấy thật nực cười. Hai chị em họ tưởng rằng gọi người đến chống lưng là có thể không coi ai ra gì rồi ư?
Khi Cung Bắc thấy Mục Liên Thúy gọi cho Lý Đông Hạo, cậu bé thầm nghĩ tuyệt đối không thể để Mommy phải chịu thiệt.
Mặc dù có Cung Phi ở đây nhưng cậu bé vẫn quyết định gọi cho Bạc Tuấn Phong để chú làm chỗ dựa cho Mommy.
Hừ! Dám ức hiếp Mommy vì không có gì làm chỗ dựa ư?
Mommy có người làm chỗ dựa.
Cậu nhóc gọi điện thoại cho Bạc Tuấn Phong, điện thoại đã được kết nối nhưng là giọng nói của Tân Khải Trạch.
“A lô, tìm ai vậy?” Cung Bắc nói: “Cháu tìm chú của cháu” Cậu bé đi sang một góc giải thích tình hình cho phía bên kia và hỏi: “Chú là gì của chú cháu?”
“Chú là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Bạc. Chú sẽ báo cáo vấn đề này với tổng giám đốc Bạc ngay lập tức.”
“Chú mau báo chú cháu đến đây, có người muốn ức hiếp Mommy” Nói xong Cung Bắc liền cúp điện thoại.
Tân Khải Trạch nhấc máy nghe chẳng hiểu gì, sau đó Cung Bắc mới miêu tả rằng Vân Giai Kỳ đã tát người khác, vậy mà cậu bé vẫn cứ nói với giọng điệu “Mommy bị ức hiếp”. Đây rõ ràng là người ta chịu thiệt mà.
Nhưng chuyện có liên quan đến Vân Giai Kỳ nên Tân Khải Trạch không dám chịu trách nhiệm.
Bọn họ vốn đang ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, Bạc Tuấn Phong kể đã liên hệ với một số nhà tư sản và lên kế hoạch cấp vốn thành lập một ngân hàng thương mại, cuộc đàm phán khá thành công.
Xét cho cùng, với thân phận của Bạc Tuấn Phong, cho dù anh tách rời khỏi Bạc Thị và gây dựng sự nghiệp lại từ đầu thì với mối quan hệ rộng khắp của anh căn bản không thành vấn đề.
Một số nhà tư sản đã tổ chức một bữa tiệc để chiêu đãi Bạc Tuấn Phong. Bàn vừa được đặt, nhóm vẫn đang nói chuyện thì Tân Khải Trạch bước nhanh vào phòng họp, đi đến bên cạnh Bạc Tuấn Phong rồi cúi người nói nhỏ với anh: “Bạc gia, cô Vân Giai Kỳ tát sưng mặt bà Lý rồi” Khi nghe điều này, Bạc Tuấn Phong nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ: “Bà Lý?”
“Tôi nghe nói đó là vợ của Lý Đông Hạo tên là Mục Tâm Liên” Vẻ mặt Tân Khải Trạch căng thẳng.
Bạc Tuấn Phong im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Tay cô ấy bị thương rồi à?” Tân Khải Trạch không nói nên lời. Không ngờ đây là chuyện mà anh ấy quan tâm.
“Tôi nghĩ chắc là không đâu…” Bạc Tuấn Phong nói: “Bây giờ họ đang ở đâu?”
“Công viên giải trí. Mục Tâm Liên gọi Lý Đông Hạo tới, cậu chủ nhỏ Cung Bắc lo rằng cô Vân Giai Kỳ sẽ phải chịu thiệt nên đã gọi điện nói muốn anh đến đó. Chỉ là…” Hiện tại cuộc họp có vẻ vẫn chưa kết thúc.
Bạc Tuấn Phong nhìn xung quanh và mấy nhà tư sản đang ngơ ngác nhìn nhau không biết chuyện gì đã xảy ra, anh đột nhiên đứng dậy và nói: “Tôi có việc phải phải đi trước.”
“Chuyện này… Bạc gia, chúng tôi vừa đặt tiệc chiêu đãi cậu, cậu cứ vậy mà đi sao?” “Ừ, tôi có việc phải giải quyết ngay bây giờ: “Vậy thì thế này đi, để hôm khác nếu cậu có thời gian thì chúng ta lại cùng nhau bàn công việc tiếp”
“Được” Bạc Tuấn Phong chào hỏi vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Mặt khác, Lý Đông Hạo nhanh chóng đến công viên giải trí, còn nhóm người vẫn ở nguyên vị trí.
Khi anh ta tới liền nhìn thấy Mục Tâm Liên đang rúc vào bên cạnh Mục Liên Thúy. Vừa thấy Lý Đông Hạo bà ta lập tức đi về phía anh ta, ấm ức ôm anh ta và khóc lóc: “Đông Hạo…
Cô ta ngập ngừng vẻ muốn nói lại thôi, sau đó ôm lấy khuôn mặt sưng tấy nhìn anh ta.
Lý Đông Hạo nâng mặt cô ta lên nhìn, cái tát này không hề nhẹ, tức giận ngẩng đầu rồi lạnh lùng hỏi: “Là ai làm?”
Vừa ngẩng đầu lên anh ta mới nhận ra Cung Phi cũng đang đứng ở đó ôm Cung Bắc, cơn tức giận của anh ta đột nhiên giảm đi vài phần.