Lúc trời mới rạng sáng.
Viện trưởng Trần đột nhiên tìm Mộng Yến Mi, nói đã có báo cáo xét nghiệm ADN rồi. Theo mức độ phù hợp thì Vân Ngọc Hân và Cung Bắc không có quan hệ huyết thống. Mộng ‘Yến Mi nhận được kết quả như vậy lập tức chấn động.
Vân Ngọc Hân và Cung Bắc không có quan hệ huyết thống?
Vậy… Mộng Yến Mi có hơi hoang mang: “Anh chắc chắn chứ?
“Chắc chắn, số liệu trên báo cáo đã nói vậy thì không thể sai được” Trong phút chốc Mộng Yến Mi bỗng cảm thấy hoang mang tột độ: “Nếu, căn cứ vào mức độ tương đồng ADN có thể tìm được mẹ ruột của đứa nhỏ không?” Mộng Yến Mi nóng lòng hỏi: “Viện sĩ Lý nói chỉ cần tìm được mẹ ruột của đứa trẻ thì có lẽ có thể dùng phương pháp lấy tế bào gốc từ máu cuống rốn để trị khỏi bệnh cho bé Bắc”
“Chúng tôi đã tìm trong kho ADN nhưng không tìm được kết quả tương xứng” Manh mối duy nhất có được lại như đá chìm đáy biển.
Lúc Mộng Yến Mi từ văn phòng viện trưởng Trần đi ra thì thấy Bạc Tuấn Phong đã tỉnh, anh dựa vào vai Vân Giai Kỳ ngủ bốn tiếng, tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Mộng Yến Mi nhìn Bạc Tuấn Phong muốn nói lại thôi.
Bạc Tuấn Phong thấy vẻ mặt bà khác thường thì nhíu mày, hỏi: “Dì có chuyện muốn nói với cháu à?”
“Dì có chuyện muốn hỏi cháu” Bạc Tuấn Phong đứng dậy đi với bà sang chỗ khác.
Mộng Yến Mi sắp xếp từ ngữ một lúc lâu mới mở miệng: “Con… Từng có bao nhiêu người phụ nữ?” Bạc Tuấn Phong không ngờ đột nhiên bà lại hỏi vấn đề này.
“Dì biết tự dưng hỏi chuyện này có hơi kỳ lạ! Nhưng Tuấn Phong, trừ Vân Giai Kỳ ra con còn từng có người phụ nữ nào khác không?” Bạc Tuấn Phong nói: “Không có”
“Không có?” Mộng Yến Mi ngạc nhiên: “Trừ cô ta ra con chưa từng có người phụ nữ nào hết?” Bạc Tuấn Phong kiên nhãn trả lời lần nữa: “Không có” Mộng Yến Mi đột nhiên im bặt.
Chẳng lẽ… Vân Giai Kỳ là mẹ ruột… của Cung Bắc!?
“Con chắc chắn?”
“Dù dì hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn chỉ có một, Vân Giai Kỳ là người phụ nữ duy nhất của con” Bạc Tuấn Phong ngừng một chút, lại hỏi: “Dì hỏi chuyện này làm gì?”
“À, không có gì, chỉ là dì đột nhiên nghĩ đến nên hỏi mà thôi” Mộng Yến Mi có vẻ hơi thất thần, cũng không giải thích gì thêm. Bạc Tuấn Phong cũng không hỏi lại nữa.
Lúc Mộng Yến Mi trở lại bên ngoài phòng bệnh thì nhìn thấy Vân Giai Kỳ, bà đột nhiên nghĩ ra một ý. Bà đi đến chỗ Vân Giai Kỳ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Vân Giai Kỳ còn tưởng rằng bà ta đang muốn nói xiên nói xéo gì cô nữa thì Mộng Yến Mi đột nhiên đưa tay lên sờ đầu cô.
Nói là sờ còn không bằng nói là vò.
Vân Giai Kỳ theo bản năng né ra, lại bị Mộng Yến Mi giật xuống vài sợi tóc.
Cô không vui hỏi: “Dì làm gì thế?” Mộng Yến Mi qua loa trả lời lại: “Trên tóc cô có rác” Vân Giai Kỳ nửa tin nửa ngờ, cô ngồi cách Mộng Yến Mi xa một chút không để ý tới bà ta nữa.
Mộng Yến Mi lén lút giấu tóc vào lòng bàn tay, bà định sẽ giữ mớ tóc này chờ đến ngày mai giao cho cơ quan giám định làm lại một lần nữa.
Lỡ như cô ta là mẹ ruột của Cung Bắc thì…
Mộng Yến Mi tưởng tượng đến khả năng kia, lập tức cảm giác như nuốt mấy trăm cây kim rồi mắc ở cổ họng.
Lúc sáng Cung Bắc có tỉnh dậy một lần. Y tá theo lời dặn của Viện sĩ Lý Phong Tuấn tiêm cho Cung Bắc một liều kích thích ăn uống. Tuy rằng vẫn luôn được truyền chất dinh dưỡng nhưng vẫn phải ăn gì đó mới được.
Cung Bắc vừa tỉnh lại đã muốn gặp Vân Giai Kỳ, Mộng Yến Mi cũng không ngăn cản nữa. Nếu Cung Bắc muốn gặp mà bà lại ngăn cản thì chẳng phải sẽ bị đứa nhỏ ghét sao. Dù bà chán ghét Vân Giai Kỳ, nhưng Cung Bắc lại thích cô ta như vậy thôi thì bà rộng rãi đồng ý vậy.