Mộng Yến Mi đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó.
Nếu không phải bà ta biết, Vân Giai Kỳ không biết thân thế thật sự của Cung Bắc, bà ta nghĩ Vân Giai Kỳ có lẽ đã nhận ra điều gì đó rồi!
Cung Dận đứng bên cạnh nói: “Cung Dận?” Mộng Yến Mi thấy ông ta nói vậy rất khó chịu: “Anh thật sự muốn đưa Cung Bắc cho cô ta chăm sóc sao?” Hãy làm theo lời cô nói đi”
“Có thể thấy, Cung Bắc rất ỷ lại cô ta, nó không chịu uống thuốc, nhưng chỉ cần có cô ta ở đó, Cung Bắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đây cũng là tốt cho Cung Bắc” Việc chăm sóc một đứa trẻ không hề đơn giản.
Hơn nữa, lại là một đứa trẻ mắc căn bệnh hiếm gặp.
Mặc dù, chỉ cần được bảo vệ cẩn thận trong phòng vô trùng, Cung Bắc không khác gì một đứa trẻ bình thường.
Nhưng suốt ngày ở trong môi trường phòng vô trùng, không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn và lẻ loi.
Bạn đồng hành là thứ mà Cung Bắc cần nhất.
Mà Vân Giai Kỳ lại là người thích hợp nhất.
Vì vậy, Cung Dận rất tin tưởng Vân Giai Kỳ và sẵn sàng giao Cung Bắc cho Vân Giai Kỳ chăm sóc.
Vân Giai Kỳ mỉm cười nhìn Cung Dận: “Cảm ơn ông Cung” Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt của cô, Cung Dận cũng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Có thể nhìn ra được, người phụ nữ này yêu thương Cung Bắc thật lòng thật dạ.
Trước đó khi chưa biết Cung Bắc là con ruột của mình, vậy mà cô vẫn suy nghĩ cho Cung Bắc như vậy, không còn gì phải nghi ngờ nữa, đây là một đứa trẻ có nội tâm hiền lành lương thiện, chứ không phải một người tâm địa rắn rết như lời Bạc Ngạn Thiên nói. Đợi sau khi Giai Kỳ rời đi trở về nhà, Mộng Yến Mi quay sang Cung Dận, nói với giọng điệu không vui vẻ lắm: “Anh thật sự muốn đưa Cung Bắc cho cô ta à? Ngộ nhỡ, cô ta chăm sóc thăng bé không tốt thì phải làm sao?”
“Con bé luôn có thể chăm sóc thẳng bé tốt hơn em”
“Anh nói thế là ý gì? Em chăm sóc Cung Bắc không tốt?
Em chăm sóc nó không tốt chỗ nào?”
“Vừa rồi em cũng nhìn thấy rồi đấy, con bé vừa đến, Cung Bắc liền ngoan ngoãn uống thuốc, em dõ thắng bé lâu như vậy, Cung Bắc có uống được ngụm thuốc nào không” Mộng Yến Mi nghẹn họng không nói nên lời.
“Yến Mi à, thân thế của Cung Bắc, em định giấu bao lâu nữa đây?” Cung Dận đột nhiên hỏi”
“Nếu không thì, em nói cho.”
Giai Kỳ biết về thân thế của Cung Bắc đi! Con bé nếu biết Cung Bắc là con ruột mà mình sinh ra, nhất định sẽ phối hợp với phương án chữa trị của Viện sĩ Lý” Mộng Yến Mi nói: “Dận à, có chuyện này, anh phát hiện điều gì bất thường không?”
“Chuyện gì?”
“Cung Bắc nếu đã là con ruột của Giai Kỳ, vậy Vũ Minh và Mạn Nhi…” Mộng Yến Mi nói nửa chừng, sắc mặt phức tạp “Đây không phải chứng minh là ba đứa trẻ này, đều là con ruột của Giai Kỳ và Tuấn Phong sao?” Cung Dận: “…”
“Xem ra, ông Bạc căn bản không hề muốn Vũ Minh và Mạn Nhi nhận Giai Kỳ, cho nên mới che giấu thân thế của mấy đứa trẻ” Cung Dận nói: “Bạc Vân khống chế hơn nửa thị trường y tế Quốc Hoa, muốn che giấu thân phận của hai đứa trẻ vốn dĩ không phải chuyện khó khăn gì” Chỉ là, người thân ruột thịt lại không thể nhận nhau, thật là một chuyện vô lý và nực cười.
Nghĩ đến mà cảm thấy đau xót.
Cung Dận nhất thời có chút đau lòng cho Giai Kỳ.
Từ sau khi biết Giai Kỳ là con gái ruột của mình, tình cảm đối với cô cũng phức tạp hơn một chút.
Mộng Yến Mi nheo mắt, nhận thấy được sự khác thường trong lời nói của Cung Dận, nghi ngờ nói: “Anh đang đau lòng cho con bé đó đấy à!” Cung Dận nhất thời trầm mặc.
“Cung Dận, chúng ta đã nói trước đó rồi, đứa con gái này, anh đừng có mong nhận nó về nhà họ Cung, nhà họ Cung có nó thì không có eml” Nói rồi, Mộng Yến Mi phất tay bỏ đi.
Vân Giai Kỳ vừa về đến nhà, nhìn thấy Vũ Minh Và Mạn Nhi đang ở phòng khách chơi xếp hình.
Đây là bộ xếp hình Vũ Minh mang từ nhà họ Bạc đến.
Hai anh em xếp mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa xếp được một nửa.
Tiểu Vũ Minh xếp hình đến đầu muốn bốc khói, nhìn thấy cậu bé xếp mãi vẫn không xong, Mạn Nhi vốn đang cười trộm, nhìn thấy Giai Kỳ trở về, lập tức thu lại ý cười, dựa sát lại gần Vũ Minh không nói cũng không cười nữa.