Mạn Nhi đang rất hào hứng nghe, thấy Giai Kỳ đột nhiên dừng lại không đọc nữa liền thúc giục: “Vậy sau đó thì sao? Lọ Lem có đến tham gia vũ hội của Hoàng tử không?”
Giai Kỳ giật mình định thần lại, khế cười nói: “Sau này, có một bà tiên đã xuất hiện. Bà tiên dùng phép thuật của mình biến quả bí ngô thành một cỗ xe ngựa, biến chú chuột thành người đánh xe, còn biến ra một bộ váy vô cùng xinh đẹp và một đôi giày thủy tinh để giúp Lọ Lem tham gia vũ hội. Chỉ là, bà tiên trước khi Lọ Lem đi đã nhắc nhở cô, cô phải nhanh chóng quay trở về trước mười hai giờ đêm, nếu không, phép thuật sẽ tan biến, cỗ xe ngựa sẽ biến trở lại thành quả bí ngô, mà người đánh xe cũng biến trở lại thành một con chuột”
Mạn Nhi vô thức nói: “Một cô gái ngoan không thể về nhà quá muộn” Giai Kỳ có chút giật mình, câu nói này là do cô đã nói với Mạn Nhi trước đó.
Chính cô đã nói với Mạn Nhi rằng một cô bé ngoan thì sẽ không về nhà quá muộn.
Cô hỏi: “Câu này là ai nói với con vậy, con còn nhớ không?” Mạn Nhi cũng ngây ra, cô bé quên mất câu nói này là ai đã nói với mình, nhưng trong tiềm thức của cô bé vẫn luôn ghi nhớ câu này.
Mạn Nhi mê mang lắc đầu.
Giai Kỳ kinh ngạc trong chốc lát, làm sao mà cô bé lại không thể nhớ được?
Giai Kỳ không khỏi có chút nghi ngờ, trước đây cô cho rằng Mạn Nhi không chấp nhận cô nhất định là do Bạc Ngạn Thiên đã nói rất nhiều thứ không hay về mình.
Mấy đứa trẻ rất ngây thơ và trong sáng, nên có thể đã tin lời nói của Bạc Ngạn Thiên là thật, cho rằng cô chính là người phụ nữ xấu xa, vì vậy mới không chấp nhận cô.
Nhưng bây giờ, Giai Kỳ lại mơ hồ ý thức được, chuyện này có chút kỳ quái.
“Con thực sự không nhớ gì sao?” Giai Kỳ không nhịn được lại hỏi.
Mạn Nhi khẽ lắc đầu: “Không nhớ nữa” Tất cả hồi ức giữa cô bé và Giai Kỳ từ lâu đã bị thuật thôi miên xóa sạch, làm sao cô bé có thể nhớ được.
Tuy nhiên, một số ký ức vẫn luôn được lưu lại trong tiềm thức của cô bé.
Chẳng hạn như sô cô la sữa nóng.
Chẳng hạn như súp củ cải đỏ.
Nhưng cô bé lại không thể nhớ ra, đây đều là do Giai Kỳ tự tay làm cho cô bé những món mà cô bé thích ăn nhất.
Giai Kỳ có chút hụt hãng, nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại tỉnh thần, tiếp tục kể hết câu chuyện.
Đến khi đọc xong câu chuyện, Mạn Nhi cuối cùng cũng buồn ngủ, mí mắt cũng từ từ khép lại.
Giai Kỳ dịu dàng nói: “Ngoan, bé cưng ngủ ngon nhé!” Cô cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Mạn Nhi, sau đó liền đứng dậy.
Vừa mới đứng dậy, Giai Kỳ lại nhìn thấy Tiểu Vũ Minh vẫn còn đang tỉnh táo, cậu bé mở to mắt nhìn cô, tựa như đang chờ đợi một điều gì đó.
Giai Kỳ lúc này mới nhớ ra, cô đã hôn chúc ngủ ngon Mạn Nhi rồi nhưng vẫn chưa có hôn cậu bé.
Thế là, cô đến bên cạnh Vũ Minh, cúi người, hôn nhẹ lên má cậu.
“Vũ Minh, chúc ngủ ngon” Tiểu Vũ Minh tự nhiên trở nên xấu hổ, vội vàng vùi mặt vào trong chăn bông, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn cô, một lúc lâu mới bỏ chăn bông ra, nhàn nhạt nói: “Chúc ngủ ngon” Giai Kỳ bước đến cửa, đợi đến khi Tiểu Vũ Minh nhắm mắt rồi mới tắt đèn.
Vừa ra khỏi phòng, cô liền đụng phải Bạc Tuấn Phong.
Người đàn ông này không biết đã đứng bên ngoài như thế này bao lâu rồi.
Nhìn thấy cô từ trong phòng đi ra, anh hỏi: “Ngủ hết rôi?” Khóe miệng Giai Kỳ khẽ nhấc lên thành một đường cong: “Hôm nay, thái độ của Mạn Nhi với tôi có tiến triển hơn nhiều, con bé đã bắt đầu nói chuyện với tôi rồi”
“Hả?” Bạc Tuất đầu thân với em Phong cũng hơi kinh ngạc: “Con bé bắt?
“Làm gì có” Giai Kỳ nói: “Tôi đã làm mấy món yêu thích của con bé có sô cô la sữa nóng, còn có súp củ cải đỏ, con bé vẫn thích ăn như trước đây” Bạc Tuấn Phong bất ngờ ôm chầm lấy cô.