Giai Kỳ yếu ớt uể oải được anh ôm trong vòng tay, cô hận bản thân mình thật không có sức chiến đấu, đến một nụ hôn cũng không chống đỡ được.
“Kỹ năng hôn của anh trở nên… lợi hại như thế từ khi nào vậy?” Giai Kỳ bất lực hỏi.
Bạc Tuấn Phong đầy ẩn ý đáp: “Do em dạy bảo tốt”
“Tôi dạy anh lúc nào?”
“Hử? Vẫn còn nói không có?” Bạc Tuấn Phong nói.
Giai Kỳ lại đáp: “Anh đừng có nói nhảm!” Người đàn ông này, đến những lúc chỉ có hai người lời nói thật không đáng tin cậy, nói đến chuyện xấu thì lúc nào cũng nhanh.
Bình thường nhìn dáng vẻ này, người lạ không thể gần, cũng không dễ bị khinh nhờn, chỉ có ở trước mặt cô, anh mới lộ ra bộ mặt thật của mình!
Đàn ông, quả nhiên đều cùng một giống loài!
“Không tranh luận với anh nữa, tôi muốn đi ngủ rồi” Giai Kỳ nói một câu chiếu lệ rồi đẩy anh ra.
Nhưng Bạc Tuấn Phong làm sao có thể để cô chạy thoát dễ dàng như thế được.
Trong lòng Giai Kỳ có chút hoảng sợ, vội vàng viện cớ: “Tôi không tiện cho lắm!”
“Hả?”
“Cái đó…tôi sắp đến ngày rồi, không được!” Bạc Tuấn Phong choáng váng, lúc này anh mới nhận ra rằng cô nói “không tiện” ở đây thì ra là sắp đến kỳ kinh nguyệt.
“Không thoải mái sao?”
“Không có” Cô có chút ngạc nhiên về sự tế nhị của người đàn ông này.
Trước đây, mỗi lần cô đến tháng, thỉnh thoảng có lúc cũng bị đau nhẹ, nhưng cũng có lúc bị đau đến độ đơn giản mà nói thì cực kỳ bi thảm, bụng dưới đau vô cùng, chân tay thì lạnh toát.
Thật không ngờ là anh vẫn nhớ.
Giai Kỳ lại có chút áy náy.
Dẫu sao thì, kinh nguyệt của cô tháng này cũng đã bị chậm lại vài ngày, lúc đầu cô cũng có hơi lo lắng.
Nên đây có thể không tính là một lời nói dối nhỉ!
Dẫu sao thì, tính ngày tính tháng thì nó cũng sắp đến rồi.
Dù có đến trễ hơn nữa thì tóm lại cũng không thể trễ quá một tuần được!
Giai Kỳ có chút lo lắng, mặc dù cô và Bạc Tuấn Phong sau những lần thân mật trước đó đều áp dụng một số biện pháp phòng tránh, nhưng thỉnh thoảng cô cũng hay bỏ sót điều gì đó.
Nhỡ may… trúng thưởng thì làm sao đây?
Cũng không thể trúng thưởng dễ dàng như vậy chứ nhỉ?
Tâm trí của Vân Giai Kỳ đang loạn hết cả lên, kỳ kinh nguyệt của cô bị trễ mấy hôm rồi, trong lòng cô vô cùng lo lắng. Nếu không may mà có thật thì cô phải giải quyết thế nào mới tốt đây?
Trong thời khắc then chốt này, cô thực sự không muốn rước lấy mấy chuyện phiền toái đó.
Vân Giai Kỳ âm thầm đưa ra quyết định, nếu lần này an toàn, thì về sau cô nhất định sẽ làm tốt các biện pháp phòng ngừa.
Nghe cô nói kỳ kinh nguyệt sắp đến rồi thì Bạc Tuấn Phong cũng không quấn quýt lấy cô nữa, Vân Giai Kỳ tắm rửa xong lập tức lên giường đi ngủ.
Bạc Tuấn Phong xử lý một vài văn kiện ở phòng làm việc xong thì lập tức đi tắm, lúc anh bước vào phòng ngủ liền thấy Vân Giai Kỳ vẫn chưa ngủ đang nằm trên giường, trên mặt cô hiện lên vẻ có chuyện gì đó vô cùng phiên muộn.
Anh hỏi: “Sao em vẫn chưa ngủ thế?”
“Tôi muốn thương lượng với anh chuyện này”