Vân Giai Kỳ sửng sốt: “Nên anh nghi ngờ giữa tôi và Tống Hạo Hiên không trong sạch?”
“Anh không biết”
Hay cho câu anh không biết!
Thế này không phải trở thành anh nghi ngờ cô và Tống Hạo Hiên rồi sao?
Bạc Tuấn Phong thình lình hỏi: “Vân Giai Kỳ, cuối cùng em có bao nhiêu người đàn ông”
Thấy anh vậy mà hỏi thế này, bụng Vân Giai Kỳ một bồ lửa giận.
Trong mắt anh, cô thật sự lăng lơ như vậy sao?
Cậu bé không biết nên chạy về hướng ai.
Do dự một lát thì quyết định chạy về phía Vân Giai Kỳ: “Con mặc xong rồi”
Lúc lòng Vân Giai Kỳ đang rối như tơ.
Thấy Bạc Vũ Minh đi về phía mình mà không phải Bạc Tuấn Phong, cô cũng bình tĩnh hơn đôi chút mà nhìn thằng bé: “Ừ, Vũ Minh mặc cái này rất đẹp!”
“Vậy sao?”
Bạc Vũ Minh lại nhìn Bạc Tuấn Phong: “Cha thấy sao?”
Bạc Tuấn Phong lại không nhìn cậu bé.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Trên khuôn mặt của Tiểu Vũ Minh hiện ra vẻ thất vọng.
Vân Giai Kỳ nói: “Không cần hỏi cha con, mẹ nói đẹp con còn không tin mắt thẩm mỹ của mẹ à?”
Chẳng mấy chốc, Mạn Nhi cũng mặc xong quần áo chạy ra ngoài.
Con bé chạy về phía Tiểu Vũ Minh, cất giọng điệu non nớt của mình nói: “Anh thấy Mạn Nhi mặc cái này đẹp không?”
Tiểu Vũ Minh nhìn một cái, dùng chất giọng trai chuẩn đàn ông mà nói: “Em mặc cái gì cũng đẹp.”
Trong mắt cậu bé thì bộ quần áo này không đến mức quá đẹp.
Nhưng Mạn Nhi thắng ở giá trị nhan sắc cao.
Hai đứa trẻ đều rất có dáng, mặc cái gì cũng đẹp.
Vân Giai Kỳ lại chọn thêm mấy món cho hai đứa trẻ, ban đầu Mạn Nhi còn kiên nhẫn để thử, nhưng thử mấy món rồi lại bắt đầu mất kiên nhãn, không muốn thử nữa.
Vân Giai Kỳ dứt khoát nói với nhân viên: “Gói lại mấy bộ này hết đi!”
“Chưa mặc thử cũng đóng gói lại sao?”
“Ừ”
Nhân viên đem tất cả quần áo đóng gói lại.
Vân Giai Kỳ cầm ví tiền, vừa định thanh toán, Bạc Tuấn Phong đã đứng dậy đi đến quầy thu ngân muốn quẹt thẻ.
Vân Giai Kỳ nói: “Để tôi trả”
“Không cần” Anh lạnh lùng lên tiếng, sau đó nhanh tay đưa thẻ tín dụng cho thu ngân.