Sau khi biết Bạc Tuấn Phong muốn thành lập một Ngân hàng thương mại, Mộ Khánh An là người đầu tiên đồng ý.
Trước đó ông ta đã vô cùng yêu thích Bạc Tuấn Phong.
Đối với ông ta mà nói, mặc dù Bạc Tuấn Phong là đàn em, nhưng thế hệ sau nhất định sẽ vượt trội hơn thế hệ trước. Tập đoàn Thiên Ngạo dưới sự điều hành của anh có thể đạt được thành tựu và thu hút sự chú ý như ngày hôm nay, ngoài nền móng mà Bạc Ngạn Thiên đã đặt trước ở ngoài xã hội, thì tài năng của Bạc Tuấn Phong cũng không thể coi thường được.
Bây giờ, biết được tin Bạc Tuấn Phong muốn rời khỏi tập đoàn Thiên Ngạo để tạo ra thế giới của riêng mình, đương nhiên Mộ Khánh An sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy!
Vì vậy, ông ta bày tỏ mình sẵn sàng bơm vốn để giúp đỡ Bạc Tuấn Phong!
Mộ Khánh An nói với Bạc Tuấn Phong: “Tuấn Phong, ngồi đây”
Ông ta chỉ sang một chiếc ghế chính khác ở bên cạnh ông ta.
Bạc Tuấn Phong cũng không từ chối, ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Sau khi Bạc Tuấn Phong ngồi xuống, mọi người đều đã đến đủ.
Trên thực tế, mọi người đều đến sớm hơn một giờ.
Anh vừa ngồi xuống, Mộ Khánh An lập tức vui vẻ giới thiệu: “Tuấn Phong, trịnh trọng giới thiệu với cậu, đây là con gái yêu của tôi, tên Ngọc My!”
Vừa nói ông ta vừa nhẹ nhàng đẩy vai Mộ Ngọc My.
Lúc này Mộ Ngọc My mới kịp phản ứng, ngượng ngùng nhìn Bạc Tuấn Phong, mím môi mỏng khẽ nói: “Xin chào tổng giám đốc Bạc”
“Ấy? Con gọi là tổng giám đốc Bạc có phải quá xa lạ rồi không? Cha và Tuấn Phong cũng coi như là bạn bè, Cha luôn gọi cậu ấy là Tuấn Phong, còn con nên gọi cậu ấy là anh Tuấn Phong, như vậy mới không xa lại”
“Có được không?” Đôi mắt của Mộ Ngọc My sáng lên, cô †a nhìn Bạc Tuấn Phong: “Em có thể gọi anh là anh Tuấn Phong được không?”
Bạc Tuấn Phong im lặng gật đầu.
Mộ Ngọc My cười: “Anh Tuấn Phong!”
Mộ Khánh An hài lòng gật đầu.
Bữa tiệc lần này, ông ta đưa Mộ Ngọc My đi theo là có một mục đích đặc biệt.
Năm nay Mộ Ngọc My hai mươi tuổi, là du học sinh, dáng người mảnh mai, duyên dáng xinh đẹp.
Mộ Khánh An rất hài lòng về Bạc Tuấn Phong, ông ta nghĩ rằng nếu lần này ông ta mang theo con gái của mình đi, có thể làm mối cho hai người họ, cũng coi như là một chuyện tốt!
Làm sao mà Bạc Tuấn Phong có thể biết được suy nghĩ của Mộ Khánh An, trước khi Mộ Khánh An trịnh trọng giới thiệu cô ta với anh, anh còn nghĩ Mộ Ngọc My là người tình được ông ta bao nuôi.
Một người đàn ông có địa vị như Mộ Khánh An, chắc chắn ở bên ngoài có vô số người tình.
Hầu hết đàn ông có tiền và có địa vị, họ sẽ không còn chấp hành bổn phận của mình, một số tư bản thì sống phung phí. Mặc dù Bạc Tuấn Phong không có hứng thú với những chuyện vặt vãnh như này, nhưng anh cũng biết, ở bên ngoài Mộ Khánh An nuôi dưỡng vài cô tình nhân bé nhỏ.
Ông ta đặc biệt thích những cô gái trẻ, nhất là sinh viên các trường cao đẳng, đại học.
Suy cho cùng, trong các loại bữa tiệc như này, nói chung là sẽ không có ai đưa con gái của mình đến. Vì vậy, ngay từ đầu anh đã hiểu lầm.
Trong nháy mắt, Mộ Khánh An có thể nhận ra Bạc Tuấn Phong đang mất tập trung, hơi thở tỏa ra trên người anh đặc biệt u ám, khuôn mặt lạnh như băng, toàn thân lộ ra vẻ kiêng ky cấm ai động vào.
Ông ta nhướng mày, quan tâm hỏi: “Tuấn Phong, dáng vẻ của cậu giống như cậu đang có tâm sự?”
“Không có.”
“Có”
Mộ Khánh An cũng không đi sâu vào chủ đề này nữa, nhanh chóng đưa chủ đề đi đúng hướng.