Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 637: Chương 637: Chương 636




“Cô còn dám nói, mấy ngày nay dư luận trên mạng không phải là cô dùng tiền mướn thủy quân sao? Bài viết mà những phóng viên đó tuồn ra có liên quan tới tin tức tiêu cực của tôi, cô chắc là mình không đâm bị thóc, chọc bị gạo rồi động tay động chân ở đăng sau ư? Cô bôi nhọ tôi thành người phụ nữ ác độc nhất nước Quốc Hoa này, bây giờ miệng người sói chảy vàng, cho dù khắp người tôi trong sạch nhưng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được. Giờ thì cô đã vừa lòng chưa?”

“Tôi không có!” Vân Ngọc Hân tủi thân đến đỏ cả hai mắt, dáng vẻ khổ sở thương cảm, tay chân luống cuống: “Vân Giai Kỳ, cô đừng đổi trắng thay đen nữa!”

“Vân Ngọc Hân, cô câm miệng lại cho tôi! Còn chưa đủ sao?” Đột nhiên Vân Giai Kỳ túm lấy cổ áo cô ta.

Cô còn chưa làm gì, Vân Ngọc Hân lại theo bản năng tự bảo vệ mình, giọng khàn rống một tiếng: “Cô muốn đánh tôi?”

Cảnh tượng hỗn loạn, căn bản cũng không có ai nhìn rõ.

Nhưng khi nghe Vân Ngọc Hân nói một câu này, đám fans còn tưởng rằng Vân Giai Kỳ động tay động chân với Vân Ngọc Hân nên càng kích động lên.

Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng, đưa tay tát Vân Ngọc Hân một cái!

Nếu Vân Ngọc Hân phỉ báng cô đánh cô ta, vậy thì cô sẽ ngồi vững vàng cho cô ta phỉ báng!

Vân Ngọc Hân che mặt khó tin, trước mặt nhiều người hâm mộ như vậy, Vân Giai Kỳ lại thật sự dám động tay đánh cô ta.

“Cô dám đánh tôi ư2?”

“Sao lại không dám?” Ánh mắt Vân Giai Kỳ vô cùng lạnh lùng, giọng điệu u ám: “Tôi có dám đánh cô hay không, cô đã tận mắt nhìn thấy rồi mà còn cần hỏi sao?”

Cô trông mềm mại và yếu đuối nhưng giờ đây lại giống như một nữ thần bất khả xâm phạm.

Vân Ngọc Hân cảnh cáo: “Cô dám đánh tôi! Cô sẽ phải hối hận!”

“Đánh cũng đánh rồi, sao tôi phải hối hận chứ?”

Vừa nói Vân Giai Kỳ vừa giơ tay lên, lại muốn tát một cái.

Vân Ngọc Hân nghiêm nghị nói: “Cô lại dám đánh tôi? Bây giờ tôi đang mang thai, nếu cô dám đánh tôi, cô có gánh nổi hậu quả không?”

Cô ta nói xong, lần thứ hai nhấn mạnh: “Đứa bé tôi đang mang thai chính là con của anh Tuấn Phong! Nếu đứa bé này có mệnh hệ gì, nhà họ Bạc và nhà họ Vân cũng sẽ không tha cho cô đâu!”

“Cô nói cô mang thai thì tôi sẽ tin cô sao?”

“Không tin phải không? Cô cho rằng anh Tuấn Phong thật lòng yêu cô sao? Anh ấy cùng lắm là cảm thấy có chút mới lạ ban đầu với cô, đợi đến khi hết mới mẻ rồi, cô cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi! Còn về chuyện tôi mang thai là giả, cô có nghĩ ông nội Bạc sẽ giúp tôi che giấu lời nói dối ngớ ngẩn này không?”

Vẻ mặt Vân Giai Kỳ có chút chùng xuống.

Giờ cô chỉ còn lại một chút ý chí nhưng cũng sắp bị nuốt chứng.

“Không phải chứ? Vân Giai Kỳ, cô thật sự cho rằng cô có thể ở bên anh ấy trọn đời sao? Cô nghĩ rằng anh ấy thực sự yêu cô, thực sự coi cô là số một trong lòng sao? Đó chỉ là sự thích thú bất chợt mà cô lại coi trọng nó? Nếu anh ấy thực sự thương cô, yêu cô, qua nhiều năm như vậy, anh ấy có từng quan tâm tới cô không?”

Thấy sắc mặt nặng nề trên gương mặt của cô, Vân Ngọc Hân vô cùng thỏa mãn, cô ta càng thêm kiêu ngạo đắc ý: “Đàn ông luôn giỏi nói ngọt với phụ nữ, nhưng khi không còn cảm tình thì sẽ không thèm đoái hoài đến cô nữa! Tôi vẫn luôn là vợ chưa cưới chính thức của anh ấy, mà cô là kẻ thứ ba không bao giờ có thể biết được cảm giác đó!”

“Đúng! Tiểu tam đáng chết! Chết đi!”

“Con đàn bà xấu xa, đi chết đi!”

“Người như cô không xứng đáng sống trên đời! Cũng không xứng đáng có được tình yêu!”

Vân Giai Kỳ mở to mắt, hai mắt đỏ ngầu, tràn ngập tơ máu.

Đột nhiên cô lớn tiếng chất vấn: “Tại sao tôi không xứng đáng sống trên đời này?”

Thân hình gầy gò bỗng nhiên bộc phát ra một luồng năng lượng lớn như vậy, tất cả mọi người bị khí thế kinh người của cô làm cho kinh ngạc, giây phút này tất cả đều im lặng như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.