Chờ đến khi người phục vụ đi ra ngoài, mặt Lâm Thanh Thủy tràn đầy kiêu ngạo nhìn về phía Vân Giai Kỳ giống như là một người chiến thắng.
Vân Giai Kỳ cũng nhìn về phía cô ta hỏi: “Cô tìm anh ta có việc gì?”
“Vân Giai Kỳ, tôi vốn là muốn nói chuyện này cho Tuấn Phong, nếu cô đã tới đây rồi thì tôi nói với cô cũng giống nhau!”
Ngay sau đó, cô ta đắc ý tuyên bố: “Tôi đã có thai rồi!”
Vân Giai Kỳ nghe vậy, ánh mắt có chút kinh ngạc nhưng đã khôi phục sự bình tĩnh ngay lập tức.
Phản ứng của Vân Giai Kỳ có chút ngoài ý muốn.
Lâm Thanh Thủy tưởng răng cô nhất định sẽ thẹn quá hóa giận khi biết được tin tức này, thật không ngờ rằng cô lại tỏ ra bình tĩnh như vậy?
Trái ngược với sự vênh váo đắc ý của Lâm Thanh Thủy, phản ứng lạnh nhạt của Vân Giai Kỳ lại khiến cho cô ta giống như một tên hề nhảy nhót.
“Lần đó, sau khi tôi và Tuấn Phong ở cùng nhau nên đã có thai”
“Cô cảm thấy tôi sẽ tin à?”
“Vân Giai Kỳ, tôi có cần phải nói dối cô về việc này không?
Sự thật sẽ không chắc là giả, giả cũng không thể biến thành thật. Nếu tôi không có thai, tôi lừa cô vậy tôi có lợi gì chứ? Cô cho rằng tôi ở đây khiêu khích để chia rế sao? Ha ha! Nhưng tôi không có ý nghĩ đó đâu! Tôi không giống như cô và Vân Ngọc Hân tranh giành làm bà chủ của nhà họ Bạc! Tôi chỉ muốn có một đứa con của Tuấn Phong, ngay cả khi không có được anh ấy, có thể sinh con cho anh ấy, tôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi!”
Nói xong, Lâm Thanh Thủy lại cười đắc ý.
Nụ cười trên khuôn mặt cô ta tươi đẹp lại chướng mắt như Vậy.
Vân Giai Kỳ vẫn không tin. Cô không tin răng Bạc Tuấn Phong sẽ làm chuyện hoang đường như vậy. Mặc dù anh không giỏi ăn nói nhưng anh sẽ không bao giờ nói dối cô. Anh nói không chạm vào Lâm Thanh Thủy là sẽ không chạm vào cô ta.
Nhưng nhìn sắc mặt Lâm Thanh Thủy tràn đầy đắc ý, Vân Giai Kỳ cũng không biết sự tự tin của người phụ nữ này đến từ chỗ nào.
“Thế nào, cô vẫn không tin lời tôi nói à?”
Vân Giai Kỳ ngước mắt lên nhìn chăm chằm cô ta.
Lâm Thanh Thủy tiếp tục nói: “Cô không tin tôi đã có thai, hay là không tin đứa trẻ trong bụng tôi là của Tuấn Phong?”
“Sao tôi phải tin cô chứ?”