Hơn nữa dáng vẻ phong độ mà cô duy trì khi đứng trước mặt Lâm Thanh Thủy, thế mà bây giờ lại bị hủy hoại hết khi đứng trước mặt người đàn ông này.
Bạc Tuấn Phong lên tiếng: “Lời nói của cô ta mà em cũng tin sao?”
“Cô ta đã đưa tôi xem giấy giám định huyết thống rồi!” Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Tôi thật sự hối hận vì đã đốt mất tờ giấy đó đấy. Nếu biết như thế tôi đã mang về cho anh xem thật kỹ rồi”
Bạc Tuấn Phong: Sao ngay cả lời của Lâm Thanh Thủy mà cô cũng tin thế…
Gần đây có một số chuyện thật sự quá mức kỳ lạ.
Bạc Tuấn Phong không nhịn được cảm thấy nghỉ ngờ, rốt cuộc thì hai chuyện này có liên quan gì tới nhau?
Thấy người đàn ông trầm mặc không lên tiếng, Vân Giai Kỳ càng cảm thấy tức giận.
Cô lên tiếng hỏi: “Anh có biết việc Lâm Thanh Thủy mang thai con của anh không?”
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Kể từ sau khi anh sa thải Lâm Thanh Thủy, cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng gặp lại người phụ nữ đó!
Ngay cả một ngón tay của Lâm Thanh Thủy anh cũng chưa động vào.
Nếu như nói Vân Ngọc Hân mang thai là do Bạc Ngạn Thiên làm thụ tinh trong ống nghiệm thế thì Lâm Thanh Thủy đã xảy ra chuyện gì?
Cô cũng không để ý tới tiền căn hậu quả trong việc này.
Đây là lần đầu tiên Vân Giai Kỳ thấy anh im lặng như thế, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy thất vọng. Ngay sau đó cô đứng bật dậy, nhanh chân bước lên lầu.
Người giúp việc đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng lo lắng, không dám thở mạnh.
Từ đợt chiến tranh lạnh giữa Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong lần trước, không khí trong biệt thự những ngày đó thật sự là vô cùng kinh khủng.
Bọn họ vô cùng cẩn thận, sợ sẽ chọc giận hai người này.
Bọn họ luôn có cảm giác nếu như chỉ cần sơ sẩy một chút thì không khí sẽ sặc mùi thuốc súng.
“Cậu Bạ cậu có muốn dường như cô Vân thật sự đang rất tức giận…cậu có muốn đi lên lầu an ủi cô ấy không?”
Một người khác lại tiếp lời: “Đúng thật, cậu nên dỗ cô ấy một chút đi! Khi một người phụ nữ tức giận thì rất cần sự an ủi, dỗ dành của người đàn ông. Một khi được dỗ thì sẽ không sao nữa đâu”
“Đúng thế! Không nói thì sẽ không ra chuyện đâu…”
Bạc Tuấn Phong đứng lên, nhanh chóng bước lên lầu.
Anh đẩy cửa phòng ngủ, chỉ thấy Vân Giai Kỳ đang tức giận ngồi trên giường. Mặc dù nghe tiếng mở cửa thế nhưng cô cùng không quay đầu lại, chỉ là đổi hướng khác rồi lập tức ngã xuống giường sau đó kéo chăn lên bọc mình lại.
Mỗi khi cô cảm thấy khó chịu hay bực tức đều làm như thế, cuộn mình trong chăn. Giống như nếu làm như thế cô mới có thể cảm thấy an toàn hơn.
Bạc Tuấn Phong đi tới trước giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh đưa tay kéo chăn của mình, Vân Giai Kỳ đưa tay nắm chặt chiếc chăn, cuộn chặt người của mình lại.
“Giai Kỳ” Bạc Tuấn Phong nhẹ giọng lên tiếng: “Mau lấy chăn ra”
Vân Giai Kỳ bực bội hừ một tiếng, thế nhưng cũng không phản ứng.