Tại nhà họ Bạc, người đầu tiên cô ta nhìn thấy là Bạc Ngạn Thiên, nghe đồn ông ta là người sáng lập giang sơn Thiên Ngạo.
Lúc nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên, Lâm Thanh Thủy bị khí thế bức người của ông ta dọa sợ, cô ta cuộn mình vào một góc trong ghế sô pha, mặc dù đã cố hết sức để giữ bình tĩnh nhưng trong lòng cô ta vẫn không ngừng chột dạ, cả người toát đây mồ hôi.
Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng cười: “Lâm Thanh Thủy, cô trốn cũng giỏi thật đấy, suýt chút nữa nhà họ Bạc đã phải phát lệnh truy nã để tìm cô!”
Lâm Thanh Thủy tủi thân tranh cãi: “Ông cụ Bạc, tôi đâu phải tội phạm, có cần phải gọi nhiều người như vậy đi tìm tôi không?”
“Cô cũng biết mình không phải tội phạm sao? Thế thì cô trốn chui trốn nhủi như vậy làm gì?”
“Tôi.”
“Nói rõ ràng đi! Rốt cuộc đứa bé trong bụng cô là của ai?”
Bạc Ngạn Thiên quát chói tai.
Lâm Thanh Thủy bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng cô ta không biết nên giải thích thế nào.
Trên gương mặt của Bạc Ngạn Thiên tràn ngập âm u, ông †a chất vấn: “Việc đã đến nước này, cô còn định giấu diếm cái gì nữa? Nhà họ Bạc chỉ cần cho người đi điều tra, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ! Cô Lâm, thân phận của cô là cái gì thì cô tự biết rõ, đừng có giở trò trước mặt tôi, tôi không có thời gian đùa giỡn với cô đâu!”
Lâm Thanh Thủy bị lời nói của Bạc Ngạn Thiên dọa sợ.
Mặc dù trong giọng điệu của ông ta có sự đe dọa, nhưng trong lòng Lâm Thanh Thủy biết rõ cô ta vốn không phải đối thủ của Bạc Ngạn Thiên.
Vậy nên cô ta đã thú nhận toàn bộ.
Từ việc cô ta nghe lén cuộc nói chuyện giữa Bạc Ngạn Thiên và Vân Ngọc Hân ở Thiên Ngạo, cho đến việc cô ta mua chuộc bác sĩ, làm phẫu thuật ống nghiệm và thay thế bản mẫu của Vân Ngọc Hân, cô ta thú nhận tất cả mọi chuyện với Bạc.
Ngạn Thiên, không bỏ sót bất kỳ chỉ tiết nào!
Sau khi nghe cô ta nói xong, Bạc Ngạn Thiên lại nhìn Lâm Thanh Thủy bằng con mắt khác xưa.
“Cô Lâm, thật không ngờ cô lại có bản lĩnh lớn như vậy?
Nhưng mà, cô vẫn còn muốn lừa gạt mọi người về chuyện này sao? Hay là cô vẫn còn hy vọng hão huyền, muốn dùng con trai của mình để trèo lên cao hơn. Cô cho rằng trong bụng mình đang mang thai con của Tuấn Phong thì cô có thể gả vào nhà họ Bạc được sao?”
“Không phải!” Lâm Thanh Thủy vội vàng giải thích: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng dám nghĩ đến những chuyện không thực tế như vậy! Tôi cũng chưa bao giờ mơ tới cái chức mợ chủ của nhà họ Bạc dù chỉ một chút! Tôi biết rõ mình có thân phận gì. Đối với những thứ không nên mơ tưởng đó, tôi thật sự không dám nghĩ đến. Ông cụ Bạc, tôi thật sự không dám… hy vọng xa vời rằng có thể gả cho Tuấn Phong đâu!”
Bạc Ngạn Thiên khẽ cau mày, nhưng ông ta không tin lời cô ta nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô hả? Nếu như cô không có cái suy nghĩ ấy thì làm sao có thể làm ra những chuyện khó tin thế này?”
“Tôi biết chuyện này rất vô lý… Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ sai lầm của tôi mà thôi, là vì tôi quá yêu Tuấn Phong. Tôi biết một kẻ có thân phận như tôi không thể với tới một người đàn ông như Tuấn Phong, cho nên từ trước tới giờ tôi chưa từng dám hy vọng quá nhiều!”
“Thế nhưng cô lại dám làm ra những chuyện như vậy!” Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nói: “Còn nữa, cô cho rằng mình là ai, có tư cách gì mà dám gọi thẳng cái tên “Tuấn Phong”? Cô chỉ xứng gọi nó một tiếng: ‘Bạc Gia’ mà thôi.”
Lâm Thanh Thủy vội vàng gật đầu: “Thanh Thủy tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời của ông cụ Bạc!”
Thấy thái độ thành khẩn của cô ta, cơn tức giận của Bạc Ngạn Thiên cũng nguôi đi phần nào.
Ông ta đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Thanh Thủy, nhìn cô †a từ trên xuống dưới, trong mắt không hề che giấu sự dò xét.