Mạn Nhi chỉ mới có sáu tuổi thôi!
Vân Giai Kỳ tức đến bật khóc, tâm tình xúc động, chất vấn hỏi Mạn Nhi: “Mạn Nhi, sao con lại trở nên như thế này? Con cuối cùng muốn làm cái gì? Con có biết con đang làm gì hay không? Không phải từ nhỏ mẹ đã dạy con không được làm việc gì gây tổn hại đến người khác rồi hay sao? Con có biết rằng nếu con cầm kéo đâm vào người nào đó, sẽ khiến người khác bị thương, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng hay không!”
Mạn Nhi kinh ngạc lùi về sau nửa bước, phản ứng lại, mắt cô bé đột nhiên đỏ lên.
Cô bé lúng túng nắm lấy bàn tay run rẩy của mình, nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên cảm thấy không thở được!
Cô bé cũng không biết mình đang làm cái gì!
Lời chất vấn của Vân Giai Kỳ khiến cô bé càng thêm bối rối, xoay người chạy lên lầu.
Lúc này. người hầu mới dám lại gần, lo lắng nói: “Chảy nhiều máu như vậy, cô Vân, đừng quản nhiều nữa, đến bệnh viện trước đi!”
Vân Giai Kỳ gật đầu nói với Bạc Tuấn Phong: “Tuấn Phong, chúng ta đi bệnh viện trước.”
“Ừ”
Bạc Tuấn Phong thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh: “Giai Kỳ, không sao đâu”
“Chảy nhiều máu như vậy, còn nói là không sao?”
“Vết thương nhỏ, không đáng lo”
“Không được! Lập tức đến bệnh viện”
Vân Giai Kỳ nói với người hầu: “Đi lấy một kiện áo khoác đến đây!”
Người hầu nhanh chóng mang đến áo khoác.
Vân Giai Kỳ khoác áo khoác cho Bạc Tuấn Phong, lấy chìa khóa xe, bước đến ga ra.
Cô chợt nghĩ đến Mạn Nhị, trong lòng có chút lo lắng, nói với người hầu: “Anh nhốt Mạn Nhi vào trong phòng, để con bé tránh xa Cung Bắc và Vũ Minh”
Mạn Nhi bây giờ thật sự giống như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, ngộ nhỡ làm Vũ Minh và Cung Bắc bị thương, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Người hầu vội vàng gật đầu, đi lên lầu.
Vân Giai Kỳ dìu Bạc Tuấn Phong đến ga ra, đỡ anh ngồi vào ghế phụ, cô vào ghế lái, khởi động xe, lái xe hướng về phía bệnh viện.
Trên đường đi, Bạc Tuấn Phong ngồi trên ghế phụ, tự mình bắt đầu qua loa xử lý miệng vết thương.
Có một hộp sơ cứu trong xe.
Vân Giai Kỳ không ngờ răng trên xe của Bạc Tuấn Phong lại có chuẩn bị những thứ này.
Đầu tiên anh dùng băng gạt để cầm máu, ngay sau đó, anh ngả lưng tựa vào ghế, khuôn mặt có chút mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt.
Có lẽ là do mất máu quá nhiều.
Miệng vết thương do kéo tạo thành cũng không lớn nhưng vì là một lỗ máu nên mất máu cực kỳ nhanh.
Vân Giai Kỳ hai tay cầm vô lăng đều phát run: “Tuấn Phong, anh ráng cầm cự một chút, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi”
“Giai Kỳ, em đừng căng thẳng”
Người bị thương rõ ràng là anh, vậy mà cô so với anh còn căng thẳng hơn.
Vân Giai Kỳ không lên tiếng trả lời, nhưng làm sao cô có thể không căng thẳng?
Đã đến bệnh viện.
Không biết tại sao đêm nay, bệnh viện vào buổi tối mà vẫn còn rất đông người.