Bạc Thúy Quỳnh thấy Bạc Tiêu Dương bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy cũng hiểu được trong lòng anh ấy không thoải mái.
Vốn dĩ, cô ấy là cô em gái mà anh ta yêu thương nhất.
Bây giờ Vân Giai Kỳ gặp chuyện không hay, tuy Bạc Tiêu Dương không nói rõ nhưng Bạc Thúy Quỳnh sao có thể không nhìn ra cậu ta lo lắng cho Vân Giai Kỳ như thế nào.
Cô ta vội vàng kéo Bạc Tiêu Dương sang một bên, hận rèn sắt không thành thép nói “Anh, đây là chuyện liên quan đến mạng người. Anh đừng tiếp tay làm việc xấu!”
Bạc Tiêu Dương không nói lời nào.
Bạc Thúy Quỳnh còn muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Bạc Tuấn Phong cất điện thoại.
Cậu ta vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong thì lập tức đi qua đó: “Anh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra rồi? Tại sao Vân Ngọc Hân lại ở trong đó? Vân Giai Kỳ đâu?”
Bạc Tuấn Phong lại không trả lời thẳng vào câu hỏi của cậu ta: “Ông nội vừa mới chuyển phòng bệnh rồi”
Phòng bệnh xảy ra chuyện, cảnh sát đã coi nó như hiện trường hung án, chăng dây cảnh báo, bây giờ pháp y và cảnh sát hình sự đều đang quan sát điều tra hiện trường.
Bây giờ Bạc Tuấn Phong không dám dứt ra.
Anh còn phải trấn an người nhà họ Bạc và người nhà họ Vân.
Việc này chưa giải quyết ổn thỏa mà việc khác lại ập tới.
Nếu như chuyện đó ầm ï lên tới mức tình trạng không thể cứu vãn được nữa, màu trắng thực sự có thể bị nói thành màu đen.
Anh không biết khi đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng anh chỉ thấy hối hận tại sao lúc đó anh không ở trong phòng bệnh.
Anh chỉ tin rằng, người phụ nữ của anh là người vô tội!
Bạc Tiêu Dương đi tới trước cửa phòng bệnh.
Cả tầng có rất nhiều cảnh sát đang túc trực.
Phòng bệnh bị dây cảnh báo chăng khắp nơi.
Cảnh sát hình sự đang ở bên trong xử lý hiện trường đâu vào đấy.
Bạc Tiêu Dương nhìn thấy một cảnh sát hình sự đang cầm một con dao gọt hoa quả dính đây máu cho vào túi niêm phong lại.
“Đây là hung khí, quay về kiểm tra vân tay thử xem”
“Vâng”
Cảnh sát nhìn thấy Bạc Tiêu Dương thì nói với cậu ta: “Anh tránh ra một chút, chúng tôi đang xử lý hiện trường, mong là anh phối hợp”
Bạc Tiêu Dương im lặng không đáp mà rời đi.
Bạc Tuấn Phong vừa xử lý xong Bạc Ngạn Thiên, bác sĩ và y tá đã làm kiểm tra cho Bạc Ngạn Thiên, dự đoán không lâu sau thì Bạc Ngạn Thiên sẽ tỉnh lại.
Bạc Tuấn Phong thấy Bạc Tiêu Dương cũng vào phòng bệnh, đột nhiên nói với cậu ta: “Cậu thay tôi đến sở cảnh sát một chuyến đi”
“Hả?”
“Bây giờ Vân Giai Kỳ đang ở sở cảnh sát, cậu xem có thể bảo lãnh cô ấy ra hay không đi”
Ban đầu Bạc Tuấn Phong không định giao chuyện này cho cậu ta.
Nhưng Bạc Ngạn Thiên sắp tỉnh dậy rồi, nếu như tỉnh lại mà nghe mấy người Vân Lập Tân dùng lời nói hoang đường dụ dỗ người khác, không chừng muốn tạo áp lực giải quyết Vân Giai Kỳ.
Đến lúc đó lại càng không dễ xử giải quyết.
Anh phải ở lại đây.
Bạc Tiêu Dương gật đầu.