Khi cô nói ra những lời tức giận như vậy, anh rất dễ coi trọng những lời nói này.
Cô vừa tức giận với bản thân mình, nhưng cũng tức giận với Bạc Tuấn Phong.
Cô không ngờ anh lại coi chuyện này là thật, tàn nhãn như vậy, thực sự muốn giết chết đứa con của cô!
Không thể.
Cô phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Vân Giai Kỳ lật người ra khỏi giường, nhưng đột nhiên nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi trong góc phòng.
Vân Giai Kỳ nhất thời cảm thấy kinh ngạc.
Cô tỉnh lại đã lâu như vậy, cô không hề để ý thấy, người đàn ông này ngồi im trong phòng, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.
Thấy cô xuống giường, Bạc Tuấn Phong hơi nâng cằm, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu”
“Anh quản tôi đi đâu sao? Vân Giai Kỳ giận dữ nói: “Đi đến một nơi không có anh, cách anh càng xa càng tốt!”
“Càng xa càng tốt?”
Đôi mắt phượng của Bạc Tuấn Phong khế nheo lại, sâu như không thể dò được: “Anh đã nói qua rồi, em trốn không thoát được đâu”
Vân Giai Kỳ đứng dậy, mặc kệ anh, đi về phía cửa.
Giọng nói của Bạc Tuấn Phong vang lên từ phía sau lưng.
“Tới tìm Tống Hạo Hiên sao?”
Vân Giai Kỳ vẫn không ngừng bước chân lại.
“Sinh tử của Tống Thiên, đều nằm trong tay em. Nếu hôm nay em dám ra khỏi đây, hôm nay chính là ngày tàn của Tống Thiên”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc quay người lại, không tin được nhìn anh.
Anh vậy mà dùng Tống Thiên uy hiếp mình sao?
“Bạc Tuấn Phong, anh muốn làm gì?”
“Em cho rắng, nếu anh đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Bạc, sẽ không có năng lực đối phó với Tống Thiên sao?”
Bạc Tuấn Phong đứng thẳng, khuôn mặt vô cảm nhìn cô: “Ngây thơ”
“Bạc Tuấn Phong, anh rốt cuộc mới ép tôi đến mức độ nào mới cảm thấy đủ?” Vân Giai Kỳ nắm chặt tay: “Anh biết không?
Tôi đột nhiên nghĩ anh quá đáng sợ, anh còn có nhân tính sao?
Ngoài nhiệt độ cơ thể con người ra, anh có cảm xúc của con người không? Anh có biết như thế nào là yêu không? Anh nghĩ rằng bản thân đang yêu tôi sao? Anh chỉ là ích kỷ, độc đoán, để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân, không từ thủ đoạn để có thể chiếm được sự tự do của tôi!”
Bạc Tuấn Phong không tiếng động tiếp cận cô.
“Đừng đến gần đây!”
Vân Giai Kỳ nhìn anh như đang nhìn một người xa lạ: “Tôi hiện tại chỉ thấy anh thật sự đáng sợ! Anh không được phép tới gần tôi! Nếu… nếu trong cuộc đời này có cơ hội quay, tôi thà rằng không bao giờ chen vào cuộc sống của anh, cũng không muốn anh can thiệp vào sinh mệnh của tôi!”
Bạc Tuấn Phong bước đến trước mặt, và nắm lấy hàm dưới của cô.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo miết qua môi cô, người đàn ông cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng.
“Em nói gì?”
Vân Giai Kỳ nói ra rành rọt từng chữ: “Tôi thà rằng không gặp anh! Tôi thà là một người xa lạ với anh, không có liên quan gì tới nhaul”
Bạc Tuấn Phong hai mắt lóe lên, nhất thời, sắc bén trong mắt dường như đông cứng lại.