Đột nhiên một bàn tay che đi chiếc kính bảo hộ của cô.
Doãn Lâm biết cô sợ, dù sao lần đầu nhảy dù cô cũng có chút sợ độ cao, cô thường đứng ở độ cao mấy trăm mét cũng không dám nhìn xuống huống chỉ là mấy cây số trên bầu trời.
Cảm giác không trọng lượng trong không khí và bị đẩy bởi các dòng khí thật đáng sợ. Anh ta che mắt cô và bảo vệ cô chặt hơn. Cách anh ta vài trăm mét, máy bay bất ngờ mất lái và lao thẳng đầu xuống đất. Không tốt!
Doãn Lâm lập tức quay một hướng, đồng thời theo gió thổi qua, máy bay hoàn toàn bị ngọn lửa hoàn toàn bao vây ở trung tâm.
Chỉ nghe một tiếng “Bùm” kèm theo một tiếng nứt †oạc, máy bay nổ tung tan rã giữa không trung kết quả lại sinh ra sóng khí, Doãn Lâm bị sóng khí đánh úp. Anh ta phải bảo vệ Vân Giai Kỳ thật chặt để tránh cho cô bị sóng gió tác động.
Sau khi thân máy bay nổ tung vô số mảnh vỡ tấn công anh †a như những mũi tên. Doãn Lâm không thể tránh khỏi mảnh vỡ vụn dính vào lưng đùi vào gáy của anh ta.
Giữa không trung máu tưới của anh ta cứ vậy trôi theo làn gió lạnh. Doãn Lâm nghiến răng đau đớn rên rỉ. Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, cô khó khăn quay đầu lại thì thấy máy bay nổ tung và tan rã hàng trăm mét vô số xác máy bay đang bay về phía bọn họ.
Đối với máy bay tuy là một bộ phận nhỏ nhưng đối với họ mà nói nó giống như một thứ khổng lồ đáng sợ “Bang!” cửa sập tan tành đập vào lưng của Doãn Lâm, suýt chút nữa làm rách túi đựng dù!
Nếu túi bị rách và dù không thể mở ra bình thường hai người sẽ rơi xuống biển thịt nát xương tan! Doãn Lâm chỉ cảm thấy trong cổ họng có vị ngọt huyết khí sôi trào, anh ta đột nhiên nuốt máu ép xuống cổ họng rồi cúi đầu liếc nhìn Vân Giai Kỳ trong lòng, lông mi anh ta khẽ động.
Cửa sập đột ngột đập vào lưng anh ta và anh ta biết rằng bản thân đang bị thương nặng. Doãn Lâm cảm thấy khiếp sợ anh ta vùi đầu cố ôm chặt Vân Giai Kỳ, toàn thân anh ta đang run lên vì lạnh.
Vân Giai Kỳ thấy quần áo mỏng manh của anh †a đã bị mảnh vỡ cắt đi ống tay áo, luồng khí xé toạc đi quần áo của anh ta lộ ra cánh tay tím tái vì gió lạnh. Cô lo lắng tới mức rơi nước mắt!
Mặc dù cô không hiểu nhưng cô cũng biết trên người đang mặc một bộ đồ chống lạnh còn Doãn Lâm thì không! Làm thế nào anh ta có thể chịu được cái lạnh ở âm ba mươi độ?
“Doãn Lâm… Doãn Lâm…” Doãn Lâm hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì, anh ta chỉ có một niềm tin rằng cho dù thế nào đi nữa anh cũng phải đưa cô đến nơi an toàn và đứa bé trong bụng của cô nữa.
Nghĩ đến đây Doãn Lâm từ vòng eo mình rút ra adrenaline và rút ống kim tiêm ra cắm vào cánh tay anh ta. Sau khi tạm thời khôi phục thể lực anh ta liền tỉnh táo một chút, Doãn Lâm ôm lấy Vân Giai Kỳ nhanh chóng điều chỉnh tư thế bay về phía một tọa độ khác. Anh ta thắt dây tai nghe và điều chỉnh lại tọa độ.
Rất nhanh bọn họ đã tiếp cận gần mặt nước biển. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi phạm vi máy bay phát nổ Doãn Lâm đang định mở dù nhưng phát hiện túi đựng dù không mở ra được.
Đột nhiên Doãn Lâm ý thức được những mảnh vỡ có khả năng đã cứa đứt chiếc dù chính rồi.
Với hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng anh ta mở chiếc dù dự bị vào lúc chiếc dù được mở ra anh ta cuối cùng cũng vui mừng chiếc dù dự bị vẫn còn hữu dụng!
Khoảnh khắc chiếc dù được mở ra gió biển thổi nhanh nâng chiếc dù bay lên. Doãn Lâm không ngừng điều chỉnh phương hướng chẳng mấy chốc Vân Giai Kỳ cũng đã nhìn thấy hòn đảo, cô biết Doãn Lâm sẽ đưa mình đáp xuống hòn đảo đó.
Trên đảo có những khu rừng, Doãn Lâm lo lắng chiếc dù khi bay xuống có thể móc lên cây thế là anh ta nói với cô: “Chúng ta có thể hạ cánh trên bãi biển cô cẩn thận sẽ bị sóng biển cuốn treo nhé”
“Được” “Cô Vân Giai Kỳ đắc tội rồi”