Vân Giai Kỳ đến ngồi cạnh anh ta. Doãn Lâm vòng tay ôm cô vào lòng bởi vì anh ta mất quá nhiều máu cho dù được mặc quần áo chống lạnh cũng không thể tăng thêm nhiệt độ cho anh ta. Vân Giai Kỳ nhất thời vừa tuyệt vọng vừa trống rỗng.
“Chúng ta… chúng ta có phải chết trên hòn đảo này không?
“Cô sợ không?”
“Sợ đương nhiên sợ, ai không sợ chết chứ”
“Xin lỗi” Doãn Lâm nói: “Tôi không thể bảo vệ tốt cho cô”
“Cậu đã làm rất tốt rồi… là tôi đã liên lụy cậu”
Doãn Lâm bật cười nhìn cô, đột nhiên anh ta lấy ra một thỏi năng lượng xe ra đưa vào miệng cô.
“Đây là cái gì?”
“Thỏi năng lượng”
“Cậu không ăn sao?”
“Tôi ăn rồi”
“Lừa người”
sống tiếp không cần phải sống cô độc trên hoàn đảo này, tôi ước tương lai của cô sẽ có một ngày gả cho một người cô yêu và người đó cũng yêu cô. Tôi ước cô có thể mặc chiếc váy cưới hoa lệ nắm lấy tay của người đó, được anh ta yêu thương chiều chuộng sống hạnh phúc cả đời”
Dường như vào thời khắc đặc biệt này anh ta không còn giống như trong ấn tượng của cô nữa, không còn là một vệ sĩ lạnh lùng máu lạnh nữa ánh mắt anh ta trông thật ôn nhu. Hốc mắt Vân Giai Kỳ cay cay: “Đây mà là nguyện vọng gì chứ? Cậu không nghĩ cho chính mình sao? Tôi hy vọng anh có thể sống cho bản thân”