Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 889: Chương 889: Chương 888




Nắm tay đấm vào ngực anh của cô không có chút sức lực gì, sau một hồi đấm đá ấy đối với anh mà nói lại không đau mà cũng chẳng ngứa.

Bạc Tuấn Phong bắt được nắm tay của cô, Vân Giai Kỳ càng phản kháng kịch liệt hơn: “Tôi không cho phép anh chạm vào tôi!”

“Em không cho anh chạm vào em thì còn ai có thể chạm vào em nữa?”

“Ai cũng đều có thể chạm vào tôi! Nhưng mà riêng anh thì không thể chạm vào tôi!”

Đôi con kiếm của Bạc Tuấn Phòng càng nhíu chặt hơn, giọng điệu cũng càng nguy hiểm hơn vài phần: “Em nói cái gì?”

“Tôi nói là bất kể ai chạm vào tôi cũng được, nhưng riêng anh thì không thể chạm vào tôi! Anh quá dơ bẩn, anh mau cút ngay đi!”

Giây tiếp theo, cô bị người đàn ông ấy ấn mạnh xuống giường.

Bạc Tuấn Phong cúi người ép cô xuống, anh năm lấy hàm dưới của cô, đôi mắt nheo lại: “Em muốn để ai chạm vào em?”

Vân Giai Kỳ xoay mặt đi.

Anh lại xoay mặt cô trở lại: “Không nói sao?”

Chỉ cần cô nói một cái tên ra, cho dù có là ai đi chăng nữa thì anh cũng đều sẽ không bỏ qua cho người đó!

Đột nhiên Vân Giai Kỳ đau lòng mà khóc lên: “Bạc Tuấn Phong! Anh mau vứt những suy nghĩ nông cạn kia của anh đi!

Anh cho rằng tình cảm của tôi đối với Doấn Lâm là gì chứ?

Anh nói Doãn Lâm không có chút ý nghĩa nào với tôi sao?”

Đôi tay cô dùng sức đẩy anh ra, Vân Giai Kỳ vừa đẩy vừa khóc lóc mà nói: “Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy luôn là người đối xử với tôi tốt nhất! Cậu ấy vì tôi mà ngay cả tính mạng của bản thân cũng không cần tới! Tất cả mọi người đều không yêu tôi, nhà họ Vân cũng thế, nhà họ Bạc cũng vậy, bọn họ đều chán ghét thân phận ti tiện của tôi, ngay cả Tống Hạo Hiên có đối xử với tôi rất tốt nhưng anh ta cũng có mục đích của mình!

Nhưng chỉ có duy nhất Doãn Lâm, cậu ấy không quan tâm tôi có thể cho cậu ấy cái gì, nhưng Doãn Lâm lại vĩnh viễn bảo vệ tôi vô điều kiện! Cậu ấy là người nhà của tôi, là người nhà, anh có hiểu không?”

Bạc Tuấn Phong ngơ ngẩn.

“Nhất định là anh không hiểu điều đó! Anh chính là một con người có lòng dạ sắt đá, anh biết cái gì gọi là tình cảm không? Anh cho rằng tình cảm thì chỉ có tình yêu giữa nam và nữ thôi sao? Cũng đúng thôi, đối với tôi mà nói thì Doãn Lâm là một người vô cùng quan trọng! Bởi vì trên thế giới này chỉ có cậu ấy mới vì tôi mà ngay cả tính mạng của bản thân mình cũng không cần tới”

“Anh cũng có thể làm như vậy!” Bạc Tuấn Phong ngắt lời cô: “Giai Kỳ, anh có thể vì em mà không cần tới tính mạng của mình, em có biết điều đó không?”

“Tôi không cần biết! Tôi chỉ biết anh đã hại chết Doãn Lâm, anh hại chết đứa con của tôi! Bạc Tuấn Phong, bất hạnh lớn nhất cả đời này của tôi đều bắt nguồn từ chính anh!”

Bạc Tuấn Phong đau đớn mà ôm chặt lấy cô: “Anh thật sự xin lỗi, em muốn anh làm như thế nào thì mới có thể tha thứ cho anh đây?”

Vân Giai Kỳ khóc đến mức thở hổn hển: “Anh muốn biết làm như thế nào thì tôi mới tha thứ cho anh ư? Cũng đúng, người chết đã không thể sống lại được nữa, tha thứ cho anh thì Doãn Lâm cũng không thể quay trở lại được! Tôi có lý do gì để tha thứ cho anh chứ, chỉ bởi vì một câu “vô cùng xin lỗi của anh thôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.