“Chuyện cô Vân Ngọc Hân bị ép tháo giác mạc”
Lâm Tĩnh Anh nghe vậy, sắc mặt bà ta biến đổi: “Giác mạc… Giác mạc ấy lấy từ trên người Vân Ngọc Hân ư?”
Tân Khải Trạch gật đầu.
Lâm Tĩnh Anh nhìn về phía Bạc Tuấn Phong: “Tuấn Phong? Chuyện này là thật ư?
Bạc Tuấn Phong nói: “Lúc trước Vân Lập Tân dám lợi dụng Giai Kỳ, mượn bụng sinh con, tôi muốn một cái giác mạc của Vân Ngọc Hân thì đã làm sao”
So với chuyện mang thai mười tháng, nỗi đau đớn khi sinh nở thì Vân Ngọc Hân chỉ cần phải trả giá mỗi một cái giác mạc.
Đây là thứ Vân Lập Tân nợ Vân Giai Kỳ!
Cũng là Vân Ngọc Hân nợ Vân Giai Kỳ!
“Chờ sau khi cô ta hồi phục rồi thì mang cô ta trở về”
“Vâng”
Tân Khải Trạch chạy tới phòng bệnh, nơi mà Vân Ngọc Hân đang ở, anh ta thấy cô ta đã tỉnh lại thì liền nói với Vân Ngọc Hân: “Cô Vân Ngọc Hân, tôi đến đưa cô về”
‘Vân Ngọc Hân nhìn thấy anh ta mà như nhìn thấy quỷ, vừa nghe thấy Tân Khải Trạch nói muốn đưa cô ta trở về, Vân Ngọc Hân tức giận nói: “Mấy người không sợ tôi nói cho cha và Bạc gia gia biết chuyện này, sau đó hỏi tội Vân Giai Kỳ hay sao?”
Tân Khải Trạch trả lời: “Việc này là ý của Bạc gia, mặc dù cô cũng có thế hỏi tôi, nhưng cũng không thế chạy tới chỗ cô Vân Giai Kỳ mà hỏi tội được”
“Nếu không phải vì Vân Giai Kỳ thì Bạc Tuấn Phong sẽ lấy giác mạc của tôi 2 Nhất định đây là chủ ý của Vân Giai Kỳ!”
“Chuyện này không liên quan tới cô Vân Giai Kỳ”
‘Vân Ngọc Hân nén giận, hiệu quả của thuốc tê trên người cô ta cũng ta đi một chút, Vân Ngọc Hân nhanh chóng chạy đi thay quần áo, cô ta cảnh giác mà trừng Tân Khải Trạch: “Anh thật sự đến đưa tôi về nhà à?”
Tân Khải Trạch nói: “Cô Vân Giai Kỳ đang làm phẫu thuật, cô Vân Ngọc Hân có thể về nhà, hai tuần sau cô tiếp tục đến đây khám là được”
‘Vân Ngọc Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “Thù này tôi nhớ kỹ!”