Cung Dận nói: “Con biết yêu một người là như thế nào không? Yêu một người không phải là chiếm hữu…”
“Bây giờ chú đang dạy con cách yêu một người à?” Bạc Tuấn Phong ngắt lời ông ta.
Cung Dận nhìn anh mà nghẹn lời Ông ta chỉ đang lo lắng rằng Bạc Tuấn Phong yêu cố chấp như thế sẽ làm cho Vân Giai Kỳ bị tổn thương, Bạc Tuấn Phong nói: “Chẳng nhẽ chú còn hiểu rõ hơn con như thế nào mới gọi là yêu sao?”
Sắc mặt Cung Dận khó coi..
“Cái gì là yêu?” Ánh mắt Bạc Tuấn Phong dừng lại ở tấm chỉ phiếu trên bàn: “Là một tờ chỉ phiếu một trăm năm mươi tỷ ư?”
‘Vẻ mặt Cung Dận thay đổi kịch liệt “Tiền là thứ ít giá trị nhất” Vừa nói xong, Bạc Tuấn Phong đứng lên.
Cung Dận cũng đứng lên rồi nói: “Chú còn không có tư cách quan tâm tới con gái của mình sao?”
Bạc Tuấn Phong dừng lại Anh ngây người quay lại, lạnh lùng nói: “Trước khi nhận lại cô ấy thì chú có tư cách gì mà quan tâm Giai Kỳ chứ?”
‘Sau khi nói xong, Bạc Tuấn Phong rời khỏi phòng bao mà không nhìn lại Cung Dận nhìn tờ chỉ phiếu trên bàn, ông ta ngẩn người hồi lâu.
Ông ta rời câu lạc bộ tư nhân rồi nhanh chóng trở về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy Mộng Yến Mi đang ngồi trong phòng khách đợi ông “Ông đã đi đâu vậy?”
Mộng Yến Mi nhanh chóng hỏi ông ta một câu Cung Dận thất thần nói: “Không đi đâu cả”
Ông ta muốn đi lên trên lầu nhưng Mộng Yến Mi lập tức đứng lên: “Ông đứng lại ngay cho tôi!”
Cung Dận không dừng lại Mộng Yến Mi đuổi theo, bắt lấy cánh tay ông ta: “Như thế nào? Thái độ của ông là như thế nào đây? Tôi chỉ hỏi ông đi chỗ nào mà ông lại một câu cũng không nói?”
Cung Dận nói: “Bà muốn tôi nói cái gì?”
“Có phải ông quay về bệnh viện không hả?”
Mộng Yến Mi hoài nghỉ mà nói: “Có phải ông đi gấp Vân Giai Kỳ đúng không?”
Cung Dận nhìn bà ta, ông ta không nói chuyện.
“Cung Dận, ông đừng nói cho tôi là muốn nhận con gái của ông về nhà họ Cung! Căn bản ông không có để tôi vào trong mắt, không để lời nói của tôi ở trong lòng chứ gï?”
“Bà còn muốn tôi nên để vào mắt, nên nghe như thế nào thì mới vừa lòng bà đây?” Cung Dận lập tức bùng nổ.
“Đó là con gái tôi! Trên người con bé đang chảy dòng máu của tôi! Máu của tôi đang chảy trên người con bé! Ở phòng bệnh kia tôi nhìn thấy con bé nhưng lại không thể nhận nó bởi vì vợ tôi nói nếu nhận con bé thì ly hôn với bà ấy!”
Mộng Yến Mi sững sờ.
“Yến Mi, bà còn muốn như thế nào nữa?”
“Ông muốn nhận nó về nhà mình?” Mộng Yến Mi nhất thời không thể tiếp nhận được.
Đối với bà ta mà nói, cho dù trong lòng Cung Dận muốn nhận Vân Giai Kỳ.
như bà ta cũng không có cách nào để chấp nhận được chuyện đó! Đây cũng giống như sự vượt quá giới hạn của tỉnh thần và linh hồn, cùng một tội danh, mức độ nghiêm trọng như nhau!
Cung Dận nói: “Đúng! Tôi muốn nhận con bé!”
Nhìn ông ta thẳng thần như thế càng khiến cho Mộng Yến Mĩ choáng váng kinh ngạc: “Cung Dận, chúng ta đã có tình cảm vợ chồng gắn bó hơn hai mươi năm, vậy mà còn không thắng nối đứa con hoang kia sao?”
Cung Dận lạnh lùng ngất lời bà ta: “Con bé không phải là con hoang! Nếu con bé là con hoang thì tôi là cái gì hả?”