Anh tình nguyện để cô giận dõi không uống thuốc.
Rồi lúc đó anh sẽ lấy cái lý do này để giúp cô uống thuốc.
Này chính là nâng đỡ trong hoạn nạn đấy!
Thế mà anh có chút hưởng thủ cảm giác thân mật với cô.
Người giúp việc gõ cửa nói: “Bạc gia, có vị tiên sinh muốn tìm ngài”
“Ai “Họ Cung”
Bạc Tuấn Phong nghe thấy thế, lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa Cung Dận đứng ở trong phòng khách, thấy anh đi xuống thì lo lắng hỏi: Vân Giai Kỳ đâu, nó như thế nào rồi?”
“Cô ấy vừa mới vừa tỉnh lại”
Bạc Tuấn Phong nghỉ ngờ nhìn ông: “Trẻ như thế này rồi sao chú lại đến đây?”
Cung Dận vừa muốn nói chuyện thì ngẩng đầu lên, ánh mắt ông lướt qua Bạc Tuấn Phong, trồng thấy Vân Giai Kỳ đang đứng ở cầu thang…
Bạc Tuấn Phong quay lại, anh nhìn thấy Vân Giai Kỳ đang đứng bên cạnh cầu thang, người giúp việc vội vàng chạy tới phủ lên người cô một chiếc áo khoác.
“Vân Giai Kỳ à?”
Cung Dận nói: “Tại sao con.
‘Vẻ mặt của Vân Giai Kỳ hơi thay đổi khi nghe thấy giọng của Cung Dận.
Cô xoay người, đang định đi vội về phòng thì thấy Cung Dận đột nhiên đuổi theo vài bước: “Vân Giai Kỳ! Chờ đãi”
Bước chân của Vân Giai Kỳ hơi dừng lại nhưng cô cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Ngài Cung, ông đang tìm tôi sao? Có chuyện gì à?”
Cô cho rắng Cung Dận muốn đến tìm Bạc Tuấn Phong nên vội vàng muốn tránh đi Cung Dận bước lên lầu, thẳng đến lúc đứng trước mặt cô, ông ta nhìn cô gái còn chưa cao tới bả vai mình, dáng người gây yết đang trốn tránh ta sao?”
ng ta chợt hỏi: “Con “Không”
Cung Dận hít sâu một hơi hỏi: “Ta là cha con, con có nguyện ý nhận lại người cha này không?”
Vân Giai Kỳ nghe xong câu này, cô kinh ngạc đến mức há miệng thở dốc.
Cô không ngờ rằng Cung Dận sẽ hỏi như vậy.
Điều đó có nghĩa là gì?
“Ngài Cung, tôi hoàn toàn không hiểu ý ông” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi có nhận ông hay không, tôi có nguyện ý hay không thì liên quan sao? Ông có nhận tôi không?”
Nghe giọng điệu có chút xa lạ của cô, Cung Dận đau lòng mà tiến lại gần về phía cô, ông ta nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô.
“Tại sao ta lại không muốn nhận con? Con là con gái của ta, sao ta lại có thể không nguyện ý nhận lại con được?”
‘Vân Giai Kỳ theo bản năng lùi lại.
Cung Dận nghĩ có lẽ ông ta đã làm gì đó khiến cô sợ hãi nên khẽ buông tay, ông ta nhìn cô với ánh mắt lo lắng: “Vân Giai Kỳ? Con làm sao vậy…”
“Nếu hôm nay ông có thể nói như vậy trước mặt rất nhiều người trong bệnh viện thì tôi sẽ rất vui”
Vân Giai Kỳ cười, cô nói: “Thái độ của bà Cung rất rõ ràng. Bà ấy không thể khoan nhượng với tôi chút nào. Ngài Cung, ông muốn nhận tôi, vậy còn bên bà Cung thì ông định nói như thế nào? Nếu bà ta muốn lấy ly hôn để ép ông, lựa chọn của ông có thay đổi không?”
Cô nghĩ mọi chuyện rất rõ ràng và lý trí. Nếu đánh chết Mộng Yến Mi cũng không muốn chấp nhận cô, bà ta còn lấy việc ly hôn ép Cung Dận thì ông ta sẽ làm như thể nào?
Chẳng lẽ ông ta thật sự muốn ly hôn với bà ta sao?