“Được thôi!”
Lâm Thanh Thủy nói: “Vậy em sẽ cho anh xem bãng chứng!”
“Tôi chỉ hy vọng chứng cứ của cô sẽ không khiến tôi thất vọng”
Cho đến khi Bạc Tuấn Phong rời đi, Lâm Thanh Thủy cũng chưa kịp thở dốc.
Đột nhiên đáy lòng cô ta có hơi lung lay.
‘Vốn dĩ cô ta nghĩ bản thân sẽ được an tâm mà dưỡng thai, sai khi đứa bé được sinh ra đời thì mọi thứ đều nước chảy thành sông, Nhưng cô ta lại nghĩ tới thái độ hôm nay của Bạc Tuấn Phong, đột nhiên cũng không chắc chắn chuyện này, bây giờ anh nghỉ ngờ thân thế của đứa bé trong bụng cô ta, nếu Lâm Thanh Thủy làm xét nghiệm ADN mà kết quả lại chứng minh đứa bé chính là cốt nhục của anh thì có lẽ anh sẽ thay đổi thái độ đối xử với cô ta.
Cho dù là Vũ Minh cũng được, hay Mạn Nhi cũng thế, hai đứa nhỏ ấy lại không phải con ruột của anh mà trên người chúng chảy dòng máu của Vân Ngọc Hân.
Bạc Tuấn Phong vẫn vô cùng cưng chiều bọn chúng.
Chỉ cần đứa bé trong bụng cô ta là của Bạc Yến Khanh thì nhất định đứa nhỏ ấy sẽ có được sự cưng chiều của Bạc Tuấn Phong!
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Thủy nảy ra một suy nghĩ.
Bây giờ cô ta đã mang thai hơn tám tuần Vì tháng còn quá nhỏ nên thực sự không thích hợp để chọc vỡ nước ối, nếu không sẽ có nguy hiểm.
Nhưng bằng vào kỹ thuật tiên tiến hiện này thì có thể hạn chế mức thương tốn xuống nhỏ nhất. Đến lúc cô ta lấy ra kết quả xét nghiệm ADN từ việc xét nghiệm nước ối, chờ đến khi cô ta cầm bắng chứng tới trước mặt Bạc Tuấn Phong thì nhất định anh sẽ nhận đứa nhỏ này!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thanh Thủy nảy sinh ý tưởng Bạc Tuấn Phong vừa lên xe, Bạc Ngạn Thiên đã gọi điện tới.
‘Vừa mới nhận cuộc gọi tới, giọng nói chứa đựng sự phân nộ của ông cụ Bạc truyền đến.
“Con đang ở đây vậy?”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Con nói đi Giờ ông đang ở nhà họ Vân đây!”
Bạc Ngạn Thiên nối giận đùng đùng nói: “Đôi mắt của Ngọc Hân bị nhiễm trùng, đây chẳng phải là chuyện tốt mà con làm ra hay sao! Vì người phụ nữ ác độc kia mà con lấy giác mạc của Ngọc Hân! Bây giờ bác sĩ nói tình trạng bài xích một bên mắt củ nó rất nghiêm trọng, thị lực kém đi, chỉ sợ có nguy cơ sẽ bị mù Bạc Tuấn Phong nói: “À”
Phản ứng thản nhiên của anh cảng khiến Bạc Ngạn Thiên giận tím mặt: “Con có thái độ gì vậy? Con không cảm thấy áy náy một chứt nào sao? Vì con mà đôi mắt của Ngọc Hân bị hủy hoại rồi, con phải cho Ngọc Hân một cái công, bảng!”
Bạc Tuấn Phong vô biểu tình nói: “Sau này nếu ông gọi tới chỉ vì chuyện của Vân Ngọc Hân thì cũng đừng gọi cho con nữa, chuyện của cô ta không có quan hệ gì với con”
Nói rồi anh vô tình ngất điện thoại sau đó ném nó sang bên cạnh.
Thấy Bạc Tuấn Phong cứ như vậy mà ngắt điện thoại, Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
‘Vân Ngọc Hân nói: “Ông ơi, ông đừng trách anh Tuấn Phong! Nhất định anh ấy đã bị Vân Giai Kỳ mê hoặc rồi, cháu không trách anh ấy”
Bạc Ngạn Thiên xoay người: Ngọc Hân, cháu không trách nó nhưng ông tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nó! Nó phải cho con một công đạo về chuyện này, chuyện này không thể cứ chấm dút như thế được!”
‘Vân Lập Tân ngồi ở một bên, ông ta trầm mặc không lên tiếng, Dù cho có oán hay hận Bạc Tuấn Phong.