Đột nhiên Vân Ngọc Hân thở dài một tiếng, cô ta sở ngọc bội trong tay mình, sau đó ngước mắt lên lần nữa, thế nhưng trong mắt của cô ta lại chứa nước mắt: “Mẹ đổi xử với con thật tốt! Con thật sự không nỡ để mẹ đi… Mẹ, mẹ.
còn coi con là con gái mẹ không? Hay là càng muốn Vân Giai Kỳ hơn cho nên không cần con nữa?”
“Làm sao có chuyện đó được chứ? Con vẫn luôn là đứa con gái ngoan, là cô con gái tốt của mẹ”
“Phải vậy không?”
‘Vân Ngọc Hân nâng tay lên, cô ta nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt, bật cười nói: “Vậy mẹ thật sự để lại cái ngọc bội này cho con sao? Chắc hẳn ngọc bội này rất quan trọng với mẹ đúng không! Lúc trước mẹ đã nói cái ngọc bội này là đồ gia truyền, là của hồi môn của mẹ, sau này khi con gả ra ngoài thì mẹ cũng sẽ để lại cho con!”
Lâm Tính Anh gật đầu: “Nếu con đã thích nó như vậy thì mẹ có thế đế lại làm của hồi môn cho con, như vậy được chưa?”
‘Vân Ngọc Hân nhẹ nhàng mà nghiêng đầu: “Con còn cho rắng mẹ muốn lấy nó đi chứ..”
“Không phải đâu, chỉ là mẹ cảm thấy lấy cái ngọc bội này làm của hồi môn, cuộc hôn nhân của mẹ cũng không hạnh phúc, mẹ sợ nếu để ngọc bội ấy lại cho con làm của hồi môn thì con cũng sẽ không hạnh phúc… Đây là dấu hiệu không lành”
‘Vân Ngọc Hân cười, cô ta nấm chặt ngọc bội trong ta, sâu kín nói: “Cho dù không dùng nó làm của hồi môn, nhưng nếu giữ cái này bên người thật giống như mẹ luôn ở bên cạnh con vậy”
“Vậy… Con cảm ơn mẹ” Vân Ngọc Hân càng nói, âm thanh càng trầm thấp.
Trái tim Lâm Tĩnh Anh cũng run lên Bà lùi lại phía sau mấy bước, thấy Vân Ngọc Hân vẫn đứng tại chỗ, cô ta đang dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá bà ta, Lâm Tĩnh Anh càng ngày càng cảm thấy lòng mình kinh sợ, nhưng bà vẫn cố trấn định lại: “Mẹ… Mẹ đi xem người giúp việc đã dọn xong chưa đây!”
Nếu không phải bởi vì sợ khiến cho Vân Ngọc Hân nghỉ ngờ thì bà ta đã sớm sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
Lâm Tĩnh Anh vừa mới đi ra khỏi phòng thì nghe được tí truyền đến từ phía sau.
Bà ta không dám quay đầu lại nhìn, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.
nh g bước chân ‘Sau lưng truyền đến tiếng của Vân Ngọc Hân: “Mẹ đi chậm một chút, cẩn thân ngã đấy”
Lâm Tĩnh Anh run run rấy rấy quay đầu lại, dưới chân vướng phải thảm, bà ta lập tức lảo đảo ngã xuống đất.
‘Vân Ngọc Hân ra khỏi phòng, thấy bà ta ngã trên mặt đất, mày liễu nhíu lại bước về phía bà ta.
“Không phải con đã bảo mẹ đi chậm một chút thôi sao? Mẹ nhìn đi, đi nhanh như vậy, mẹ ngã có đau không?”
Nói rồi cô ta muốn tiến lại đã bà ta dậy.
Lâm Tĩnh Anh không dám nắm tay cô ta, bà ta chật vật bò dậy từ trên mặt đất.
Tay Vân Ngọc Hân cương giữa không trung, cô ta nhìn dáng vẻ nghiêng ngả lảo đảo của Lâm Tĩnh Anh, bỗng nhiên nhắm lại mắt, cô ta đột nhiên nhanh chóng bước về phía bà ta.
“Mẹ, mẹ đợi con với”
Lâm Tĩnh Anh nào dám chờ cô ta Bà ta chỉ có thể chạy nhanh để thoát khỏi cái nơi quỷ quái này thôi!
‘Vân Ngọc Hân lại đi rất nhanh, đảo mắt cái đã chạy đến phía sau Lâm Tĩnh Anh.
Thấy bà ta muốn xuống lầu, Vân Ngọc Hân hơi do dự một chút, sau đó lập tức vọt ra sau lưng bà ta, đột nhiên vươn tay đẩy Lâm Tĩnh Anh xuống lầu!
Lâm Tĩnh Anh kêu thảm thiết một tiếng, dọc theo thang lầu một đường lăn xuống ‘Vân Ngọc Hân ra vẻ kinh hoảng mà kêu: “Mẹt”
Cô ta nhanh chóng chạy đến dưới lâu, trơ mắt mà nhìn đâu Lâm Tĩnh Anh va phải cột đá cẩm thạch, trán bà ta vỡ ra, máu chảy không ngừng.
‘Vân Ngọc Hân kinh hách nói: “Mẹ! Mẹ làm sao vậy!?”