Trong mắt ông ta, sở dĩ Vân Giai Kỳ có thế ương ngạnh vênh váo như vậy chỉ đơn giản là ý vào có Bạc Tuấn phong che chở mình.
Nhưng hôm nay Bạc Tuấn Phong đã thoát ly khỏi Bạc thị, lúc trước khi anh.
trở về Bạc thị thì trên tay anh cũng chẳng còn bao nhiêu quyền hành.
Cho dù Vân Giai Kỳ có mượn tay Bạc Tuấn Phong thu mua Vân thị, nhưng.
có Bạc Ngạn Thiên ở đây, cũng không tới lượt Vân Giai Kỳ càn quấy!
‘Vân Giai Kỳ nhìn chảm chấm khuôn mặt ông ta, đôi môi đỏ của cô nhẹ nhàng nhếch lên: “Vân Lập Tân, đây là chính ông tự nói đấy!”
Nói rồi cô xoay người, quay đầu bỏ đi.
Bạc Tuấn Phong bắt lấy tay cô, cả người Vân Giai Kỳ lại đang run lên, cô đẩy anh ra: “Đừng chạm vào eml”
Cô thất vọng mà nhìn người đàn ông trước mắt mình: “Chẳng phải anh muốn nhận đứa bé trong bụng Lâm Thanh Thủy là con mình sao? Anh đi nhận nó đi! Gia gia của anh nói rất đúng, anh nên thành gia lập nghiệp rồi! Mỗi ngày anh đều canh giữ bên cạnh tôi làm gì? Anh mau trở về Bạc thị, tiếp tục làm Thái Tử gia của Bạc thị đi, xong sau đó đi lập gia đình, lập nên sự nghiệp của anh đi, anh đừng có quan tâm tới tôi nữa!”
Nói xong, cô cũng không quay đâu mà nghênh ngang rời đi.
“Tuấn Phong” Bạc Ngạn Thiên vừa muốn mở miệng thì lại thấy Bạc Tuấn Phong đuổi theo Vân Giai Kỳ rời đi, ông ta nói được một nửa, lại trơ mắt nhìn bóng dáng của Bạc Tuấn Phong dần biến mất cuối hành lang, cuối cùng Bạc.
Ngạn Thiên hận sắt không thành thép mà thở dài một tiếng: “Tiểu tử này lại vô cùng kiên quyết muốn theo người phụ nữ kia!?”
Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong vừa mới rời đi, Tống Hạo Hiên lại chạy tới đây Anh ta đi đến cửa phòng bệnh, không nhìn thấy Vân Giai Kỳ ở đây, nhất thời nghỉ ngờ mà hỏi: “Vân Giai Kỳ đâu rồi? Cô ấy không tới đây sao?”
‘Vân Lập Tân lạnh lùng nói: “Vân Giai Kỳ không có ở đây! Nhà họ Vân đã sớm không có người này rồi!”
Tổng Hạo Hiên không nói chuyện, anh ta chỉ liếc mắt nhìn Vân Ngọc Hân một cái, Tống Hạo Hiên nhìn Bạc Ngạn Thiên, sau đó lại quay sang nhìn Vân Ngọc Hân một lần nữa rồi nói với cô ta: “Vân Ngọc Hân, tôi có chuyện muốn hỏi cô”
‘Vân Ngọc Hân nói: “Hạo Hiên, có chuyện gì sao?”
“Là chuyện rất quan trọng, tôi đến sân thượng chờ cô”
Nói rồi anh quay người đi đến sân thượng, ‘Vân Ngọc Hân nói với Bạc Ngạn Thiên và Vân Lập Tân: “Ông ơi, cha à, con đi một chút rồi về”
Bạc Ngạn Thiên và Vân Lập Tân trăm miệng một lời nói: “Đi đi! Cha với ông ở đây là được rồi”
‘Vân Ngọc Hân đến sân thượng thì nhìn thấy Tống Hạo Hiên đã chờ cô được một lúc rồi Cô vừa mới bước đến trước mặt anh ta, người đàn ông đột nhiên xoay người, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyên máy chay Giai Kỳ lên gặp rủi ro có quan hệ gì với cô không?”
Sắc mặt Vân Ngọc Hân biến đổi, nhất thời cô ta trở nên cảnh giác hơn, lại ra vẻ kinh ngạc mà hỏi: “Tôi biết chuyện kia, nhưng mà Hạo Hiên, tại sao anh lại nghĩ ngờ tôi vậy?”
Tống Hạo Hiên nắm, chặt hai bả vai của cô ta, hỏi: “Cô chỉ cần trả lời tôi là được, có hoặc không! Vân Ngọc Hân, tôi muốn nghe câu trả lời của cô!”
‘Vân Ngọc Hân cương mặt nói: “Đương nhiên không phải! Sao tôi lại có thể làm ra chuyện đó được? Đây là tội lớn gì chứ? Bắt cóc, mưu sát, đây là tội ác vô cùng lớn đấy! Sao tôi lại muốn làm như vậy chứ?”
Tống Hạo Hiên nhìn chäm chẩm từng chút tìm ra chút dấu vết trên đó.
Vân Ngọc Hân lại vô tội mà bật cười, cô ta nói: “Hạo Hiên, tôi không có lý do gì mà lại muốn làm như vậy! Tôi là minh tỉnh lớn, là cháu dâu mà Bạc gia đã định, tương lai của tôi vô cùng tốt, không đáng để làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thết Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì cuộc đời của tôi sẽ bị hủy hoại! Tại sao tôi có thể lôi chuyện đó ra làm trò đùa trong cuộc đời tươi sáng của mình được? Tại sao anh lại có thế nghỉ ngờ tôi làm ra việc đó?”