Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 980: Chương 980: Chương 979




Bên cạnh ngôi nhà, Mạn Nhi về một bé gái mặc váy, đứng lẻ loi bên cạnh một cái cây, biểu cảm trên mặt có chút bưồn bã, ánh mắt chỉ nhìn xuống dưới, trông giống như đang khóc.

Bầu trời thì u ám, ảm đạm.

Một mảng lớn của bức vẽ được cô bé dùng bút chì màu xám tô thật đậm.

Trong bức tranh, mây đen giăng kín bầu trời, thật giống như sắp mưa.

Ngôi nhà trong bức tranh cũng chính là hình ảnh ngôi nhà trong cảm nhận của Mạn Nhi, không hề có cảm giác an toàn.

Ngôi nhà Mạn Nhi vẽ ra xung quanh đều không có cửa, cửa sổ, cô bé không thể nào tiến vào. Từ đó có thế thấy rõ được sự cô đơn, cô độc trong nội tâm Mạn Nhi.

Nhìn bức vẽ này khiến Vân Giai Kỳ cảm nhận được sự mất mát, cô đơn, tuyệt vọng…

Cô bé trong bức tranh không thế vào trong nhà, chỉ đành cô đơn đứng một mình bên cạnh cái cây.

Trong thâm tâm Mạn Nhi khát vọng ấm áp, khao khát một mái nhà. Cô bé cần nhất chính là cảm giác an toàn. . Truyện Mỹ Thực

Mạn Nhĩ trợn mắt nhìn cô.

Cô bé nhìn Vân Giai Kỳ cầm bức vẽ của mình, sau đó sợ hãi đưa tay ra muốn lấy lại nhưng cuối cùng lại lặng lẽ rụt tay trở về. Cái miệng nhỏ nhẫn của cô bé vếnh lên, tỏ vẻ bất mãn.

Đột nhiên Vân Giai Kỳ cầm bút màu lên, bắt đầu giúp cô bé vẽ.

Cô vẽ một cái cửa cho ngôi nhà, thêm một cái cửa số bên cạnh. Ngay sau đó, cô dùng bút màu xanh da trời tô lại chỗ bầu trời xám xịt trên bức tranh, biến nó trở thành màu xanh đậm dịu nhẹ của ban đêm.

Ở trên bầu trời, cô vẽ thêm một văng trăng sáng, sau đó tiện thể tô thêm mấy ngôi sao nhỏ. Phía dưới Vân Giai Kỳ còn vẽ rất nhiều cây cỏ, hoa lá và cả những con đom đóm bay lượn xung quanh.

‘Về phía ngôi nhà, cô vẽ hình ảnh một người phụ nữ đang đứng trước cửa, trên mặt mỉm cười hạnh phúc, nhìn về phía cô bé. Người phụ nữ hiền hậu giang hai cánh tay, hoan nghênh cô bé trở về nhà.

‘Sau khi vẽ xong, Vân Giai Kỳ dè dặt đưa tới trước mặt Mạn Nhi “Con thích không?”

Mạn Nhi đưa tay cầm bức tranh, chắng hiểu sao sau khi được sửa đổi lại, bức tranh đã không còn cảm giác u ám, tĩnh lặng nữa, mà thay vào đó là cảm giác ấm áp.

Ngôi nhà có cửa sổ, có cửa ra vào rộng mở. Ban đêm, ánh đèn sáng bừng khắp phòng, tạo nên cảm giác ấm cúng.

Người phụ nữ trong bức tranh cũng mặc chiếc váy giống hệt như cô bé, luôn trong tư thế giang tay đón chào.

Mạn Nhi xem xong bức tranh liền lập tức hiểu ra. Cô bé có chút kinh ngạc, đồng thời dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Vân Giai Kỳ.

“Mạn Nhi, mẹ vẫn luôn đợi con về nhà!” Vân Giai Kỳ thử thăm dò: “Con chẳng qua là đi ra ngoài chơi rất muộn sau đó không dám về trở nhà nhưng mẹ vẫn luôn lo lắng cho con, sợ con đi lạc đường cho nên mẹ vẫn luôn mở cửa đợi con trở về!”

Mạn Nhĩ nhìn Vân Giai Kỳ một chút, sau đó lại nhìn người phụ nữ mỉm cười trong bức tranh. Trong lúc nhất thời cô bé không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

‘Vũ Minh cũng bị hấp dẫn bởi bức tranh vẽ của Vân Giai Kỳ, Cậu bé ngồi bên cạnh Mạn Nhị, cầm lấy bức tranh trong tay cô bé, nhìn một cái sau đó liền bị những nét vẽ tính tế trong bức tranh thu hút. Cảm giác thật ấm áp.

Ban đầu nhìn thấy bức vẽ này của Mạn Nhi, cậu bé cảm thấy quá u ám, trong lòng không được thoải mái Nhưng sau khi Vân Giai Kỳ sửa lại xong, bức vẽ mang lại cho cậu bé cảm giác vô cùng ấm áp, “Đây là Mạn Nhi”

‘Vũ Minh ngay lập tức nhận ra cô bé trong bức tranh Mạn Nhĩ cũng có một cái váy giống hệt như cô bé trong tranh.

“Đây là..” Ánh mắt của Vũ Minh rơi vào người phụ nữ trong tranh, sau đó lại dời ánh mắt về phía Vân Giai Kỳ, Đây chính là dì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.