Vân Giai Kỳ nheo mắt lại, chất vấn nói: “Đội cứu hộ nói thời điểm bọn họ phát hiện cô, cô nói lúc chuyện xảy ra, cô thấy sư tử ở ngoài xe nên bị dọa sợ khiến bệnh tim phát tác đến hôn mê bất tỉnh. Vân Ngọc Hân, bây giờ Lai Ân đang ở trước mặt cô nhưng cô vẫn tốt, giống như cô không bị dọa đến mức bệnh tim phát tác, hay là cô đã sợ tới mức ngay cả giả bệnh cũng không dám”
Vân Ngọc Hân lập tức không dám nói gì, lại không biết nói gì để chống đỡ.
“Cô diễn đủ chưa?” Vân Giai Kỳ đùa cợt nói: “Nhiều năm như vậy, suy cho cùng thì loại tiết mục lỗi thời này cô còn muốn diễn tới khi nào nữa? Cô cho rằng chỉ cần một câu “bệnh tim phát tác” là có thể trốn tránh tất cả trách nhiệm và hiềm nghỉ sao!”
“T1 ôi không có diễn, tôi cũng không có giả bộ. Nhưng là, tôi thật sự mắc phải bệnh tim..” Vân Ngọc Hân không biết nên giải thích như thế nào.
Cô ta đang giả bộ sao?
Cô ta đã giả bộ như thế nào đây?
Trong nháy mắt khi bịt mắt được tháo xuống, cô ta nhìn thấy con dã thú đã bị dọa sợ đến mất hồn mất vía rồi, nào còn rảnh rỗi mà đi giả bộ bệnh tim phát tác?
Cô ta diễn là diễn cho người ta xem, làm sao súc sinh có thể nhận thấy cô ta đang diễn chứ?
Không đúng, con sư tử này đã lập tức nhào tới cắn cổ cô ta khi cô ta ngã xuống đất…..
Hậu quả đó không thể tưởng tượng nổi!
Lần này, cô ta bị Bạc Tuấn Phong nhìn thấu, Vân Ngọc Hân cảm thấy ảo não không thôi!
Bạc Tuấn Phong nói: “Vân Ngọc Hà, tôi giới hạn cho cô năm phút để giải thích cho tôi về chuyện đã xảy ra ở vườn bách thú hôm nay”
“Anh Tuấn Phong, anh muốn em như thế nào thì mới có thể tin tưởng em đây?”
Vân Ngọc Hà nhìn về phía Vân Giai Kỳ, cực kỳ giận dữ nói: “Cô lại nói cái gì với anh hả? Anh đừng nghe cô ta nói bậy! Em vô tôi, em thật sự… Lúc đó đúng là Vân Mạn Nhi đẩy cửa xuống xe, Vũ Minh cũng xuống xe để đuổi theo con bé. Em thấy sư tử bổ nhào về phía bọn họ, bị dọa sợ đến bệnh tim bộc phát, sau, sau đó cái gì cũng không biết..”
Cô ta càng nói giọng nói càng run rẩy.
‘Vân Ngọc Hân nhìn thoáng qua Lai Ân một cái, hận đến ngứa răng.
Không phải cô ta muốn vườn bách thú xử tử đầu súc sinh này sao?
Thế nào mà con bé không chết?
Cô ta muốn con bé chết, đến lúc đó cô ta sẽ đem tất cả trách nhiệm của mình đổ lên vườn bách thú. Sau đó, cô ta lại mượn tay truyền thông để thổi phồng bản tin lên. Phía vườn bách thú vì chuyện này chỉ có thể vỡ răng cũng phải nuốt máu.
Chẳng lẽ Bạc Tuấn Phong lại bảo vệ con bé?
Đáng chết!
Vân Ngọc Hân cần chặt răng, oan ức nói: “Chuyện này, xác thực cũng có trách nhiệm của tôi… Hai đứa bé ở trên xe tôi, tôi lại không có chăm sóc tốt. Là tôi không tốt, thật xin lỗi… Vân Giai Kỳ, thật xin lỗi… Tôi thực sự không làm chuyện không có tính người! Vũ Minh cũng là con tôi, sao tôi có thể hại nó? Làm sao cam lòng hại nó chứ? Tôi lại có thể làm trò như thế trước mặt đứa bé, tổn thương người đứa bé..”
“Câm miệng!” Vân Giai Kỳ hoàn toàn bị những lời này chọc giận, cô nói: “Nếu cô thật sự yêu Vũ Minh như vậy, năm năm trước cô sẽ không làm loại chuyện này!”
Cô vừa nghĩ tới chuyện năm năm trước đã tức giận không thôi.
Chỉ vì cô ta muốn đứa nhỏ ra đời cùng một ngày với sinh nhật cô, mà Vân Ngọc Hân đã cho cô uống thuốc trợ sản. Cô ta cũng không để ý đứa nhỏ sinh không đủ tháng sẽ nguy hiểm tính mạng.
“Năm năm trước, nếu không phải cô cho, cho tôi uống thuốc trợ sản..” Cô không khống chế được, cũng không nói được sau đó như thế nào.
Bởi vì lúc ấy Vân Ngọc Hân nói mấy câu kia, cô thừa nhận cảm xúc của mình đã hoàn toàn không khống chế được.
Nếu không phải vì người phụ nữ này… Cô có thể cùng một chỗ với Vũ Minh nhìn bé lớn lên.
Vân Giai Kỳ nghĩ đến việc mình bỏ lỡ năm năm của Vũ Minh, càng căm hận Vân Ngọc Hân.
“Giai Kỳ, lại đây” Bạc Tuấn Phong gọi cô.
Vân Giai Kỳ nhắm mắt lại, xoay người, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong.
Người đàn ông nâng tay lên, mở lòng bàn tay đưa về phía cô.
Vân Giai Kỳ mặt không chút thay đổi đi tới bên người anh. Bạc.
Tuấn Phong cầm tay cô, kéo cô ngồi vào trong lòng, ôm trong ngực anh.
“Em đừng tức giận” Anh nhẹ nhàng xoa hai má cô, đau lòng nói: “Ngoan, được không?”
Vân Giai Kỳ vẫn tức giận đến không thở được, đôi mắt ửng đỏ gắt gao nhìn chằm chăm Vân Ngọc Hân.
Vân Ngọc Hân thấy Bạc Tuấn Phong vậy mà dịu dàng ôm Vân Giai Kỳ vào trong ngực, còn dùng giọng nói cưng chiều nói chuyện với Cô.
ït cả điều này khiến cô ta đỏ mắt không kịp!
“Anh Tuấn Phong, em sợ… Anh có thể để nó cách em xa một chút, có được hay không?”