“Đây là sao được gọi là con gái nhà danh giá, chỉ là một người phụ nữ mà muốn đạt được lợi ích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào hay sao.”
“Đúng vậy, cậu Tống bị cô ta mê hoặc không tâm thường… báo cáo đã nói là không cùng huyết thống mà anh ta còn không thừa nhận là họ không phải là cha con, không biết là người phụ nữ này đã dùng thủ đoạn ghê gớm gì nữa…
“
Ngay khi Vân Giai Kỳ định chế giễu lại, ‘Tống Hạo Hiên đã ngăn cô lại và quay sang Bạc Tuấn Phong.
“Anh hỏi tôi bảng chứng sao? Anh Bạc, toàn bộ chuyện này không liên quan gì đến anh! Anh có ý đồ gì khi quan tâm đến việc nhà của tôi như vậy?”
Bạc Tuấn Phong không thèm nói chuyện vớ vẩn với anh: “Chứng cứ?”
Tống Hạo Hiên ngẩng đầu: “Bạc Tuấn Phong, anh hỏi tôi chứng cứ phải không?
Được rồi, tôi đưa chứng cứ cho anh!”
Anh ta quay sang người lái xe và nói: “Lấy tập tài liệu từ xe của tôi”
“Vâng”
Vân Giai Kỳ thấy sự việc đã trở thành vấn đề lớn, cô lập tức gọi bảo vệ của mình: “Doãn Lâm”
Một người đàn ông đẹp trai cao lớn đi tới chỗ cô, cúi đầu chờ mệnh lệnh: “Vâng”
“Mang Mạn Nhi đi”
“Vâng”
Doãn Lâm ôm Mạn Nhi, Mạn Nhi không muốn tách khỏi Vân Giai Kỳ, ôm Vân Giai Kỳ chặt hơn: “Mẹ ơi…”
“Mạn Nhi ngoan, trở về phòng với chú Doãn Lâm, được không?” Vân Giai Kỳ an ủi cô bé.
Mạn Nhi nhìn cô với đôi mắt ngấn nước, ấm ức nói: “Mạn Nhi muốn ở cùng mẹ..”
“Mạn Nhi ngoan nha, mẹ sẽ trở về phòng với con ngay lập tức”
“Vâng..”
Mạn Nhi cuối cùng cũng ngoan ngoãn, ở trong vòng tay của Doãn Lâm.
Doãn Lâm cao một mét chín, Mạn Nhi trong vòng tay của anh ta, giống như một con búp bê nhỏ nhăn.
Bạc Tuấn Phong nhìn anh ta, chỉ một ánh mắt của anh đã khơi dậy sự cảnh giác của Doãn Lâm.
Người đàn ông ấy phải bảo vệ Mạn Nhi bằng vòng tay của mình, anh ta đã ôm cô bé vào lòng và hộ tống cô bé đi suốt quãng đường.
Anh ta vừa rời đi cùng Mạn Nhi, người lái xe nhanh chóng cầm tài liệu đưa cho Tống Hạo Hiên.
Tống Hạo Hiên cười chế nhạo và lấy ra một chồng báo cáo từ trong tập hồ sơ, đây cũng là một bài thẩm định quan hệ cha con.
Là giấy chứng nhận nhận dạng ADN của anh ta và Mạn Nhi. Anh ta bước đến chỗ Bạc.
Tuấn Phong và đập bản báo cáo vào mặt anh.
Bạc Tuấn Phong nhắm mắt lại, nhưng không đưa tay ra nhận lấy, để báo cáo rơi xuống đất.
Anh không cần đọc nó, anh biết những gì được viết trong báo cáo.
Vì Tống Hạo Hiên có sự tự tin để ném bản báo cáo lên mặt anh ta, điều đó có nghĩa là bản báo cáo có thể chứng minh những gì anh ta đã nói Bạc Vũ Minh cúi xuống nhặt báo cáo từ dưới đất lên, chưa kịp đọc kỹ thì đã bị Tống Hưng Thịnh và Vân Lập Tân giật lấy.
Nhưng cậu bé nhìn lướt qua nó và thấy dòng chữ “Xác nhận con ruột.