Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 157: Chương 157: Kẻ xâm nhập là bạn




Mạn Nhi thử thăm dò dời tay, lại thấy một màn khiến cô bé phải ngạc nhiên!

Chỉ thấy Bạc Vũ Minh đang đứng trước mặt sư tử vương, cậu bé nhỏ như vậy, cuộn cả người lại còn chưa to bằng một cái đầu của sư tử vương.

Nhưng cậu bé lại không hề e sợ, thậm chí còn tới gần với sư tử vương hơn, đứng thẳng người lên, nhẹ nhàng nâng tay, nói với sư tử vương: “Lai Ân, lại đây!”

Sư tử cái sau lưng lập tức cảnh giác.

Đối với đàn sư tử, Bạc Vũ Minh là loài cá biệt, là kẻ xâm nhập khiến bọn chúng phải cảnh giác.

Sư tử vương phát hiện bọn chúng muốn manh động, quay người đảo mắt nhìn bọn chúng rồi lại gầm lên một tiếng, đám sư tử cái không dám động đậy nữa.

Bạc Vũ Minh vui mừng mỉm cười: “Lai Ân, mày còn nhận ra tao à? Mày đang bảo vệ tao đúng không?”

Lai Ân quay lại nhìn cậu bé, đột nhiên đứng lên, từng bước áp sát cậu bé.

Mạn Nhi căng thẳng nắm chặt nhánh cây, sợ đến mức cơ thể cứ run lên.

Nhưng chỉ một giây sau đã thấy sư tử vương đi đến trước mặt Bạc Vũ Minh, nhìn bàn tay đang nâng lên của cậu bé, đột nhiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dán vào tay cậu khế cọ qua cọ lại như con mèo bự đang làm nũng.

“Lai Ân..

Bạc Vũ Minh không còn chút đề phòng nào nữa, nhào vào trong ngực nó, ôm lấy đầu nó như khi còn bé, xoa lên lớp lông mai, dựa sát vào đầu nó.

Dường như Lai Ân rất thích được Bạc Vũ Minh vuốt ve, nó thích thú híp mắt, mặc cho tay Bạc Vũ Minh vuốt lông nó loạn xạ, thậm chí còn nằm xuống, kê cái đầu to bự lên người cậu bé.

“Ha ha ha hai”

Bạc Vũ Minh bị nó cọ đến mức liên tục xin tha: “Lai Ân, dừng lại đi Khi Lai Ân còn rất nhỏ đã sống chung với Bạc Vũ Minh. Khi ấy cơ thể của Lai Ân chưa đủ lớn, thích rúc vào người Bạc Vũ Minh cọ cọ, làm nũng để được cậu ôm.

Nhưng hôm nay nó đã là một con sư tử vương trưởng thành, cơ thể to lớn như thế, chỉ cần nhẹ nhàng đè một cái là đã đủ cho Bạc Vũ Minh gãy mấy cây xương sườn rồi.

Cậu bé vừa tránh vừa nói: “Được rồi, Lai Ân, đừng cọ nữa!”

Lai Ân ngoan ngoãn nghe lời cậu bé, không cọ nữa.

Bạc Vũ Minh ôm lấy Ryan, ngẩng đầu nói với Mạn Nhi: “Mạn Nhi, không sao đâu, em xuống đây đi, Lai Ân sẽ bảo vệ chúng ta”

Nói xong, cậu bé liền vươn tay ra đón.

Mạn Nhi ôm cây không dám nhảy xuống đó.

Mặc dù cô bé rất thích sư tử, nhưng đối với một đứa con nít nhỏ tuổi mà nói, sư tử có thể so với quái thú khổng lổ, đối diện với thứ to lớn như vậy, sao cô bé lại không sợ cho được. Cho nên chân cô bé run hết cả lên.

“Em không dám đâu… Nó sẽ cắn em mất”

“Không đâu, Lai Ân sẽ không cần đâu” Nói xong, Bạc Vũ Minh nâng đầu Lai Ân lên nói với nó: “Mạn Nhi là em gái ruột của tao, mày không được bắt nạt em ấy đâu đấy”

Cũng không biết Lai Ân nghe có hiểu không, chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, một con sư tử vương oai phong lẫm liệt như vậy khi đứng trước mặt Bạc Vũ Minh lại chẳng khác nào một con mèo bự, không hề có lực sát thương.

Dù cô bé vẫn không tin nó, nhưng cô bé tin vào Bạc Vũ Minh, cậu bé nói Lai Ân sẽ không làm cô bé bị thương, vậy thì cô bé sẽ tin cậu bé.

Thế là Mạn Nhi ôm cây, trượt thẳng một đường xuống đất.

Cái cây rất cao, cho nên cô bé không dám nhảy, chỉ dám trượt xuống từng chút một. Lai Ân thấy vậy, đột nhiên đứng lên, bổ nhào.

qua phía gốc cây.

Ngay lúc ấy Mạn Nhi bị dọa hét lớn một tiếng, không bám vững vào, cơ thể rơi xuống, nhưng một giây sau, cô bé đã nằm trên cơ thể mềm mại của Lai Ân. truyện tiên hiệp hay

Thì ra Lai Ân lo cô gái nhỏ này sẽ ngã khỏi cây rồi bị thương, định đến đỡ lấy cô bé.

Mạn Nhi lại bị hành động của nó dọa không nhẹ, bám lấy thân nó bò lên, trừng lớn mắt, mặt hơi đỏ, không biết từ bao giờ mà nước mắt chảy đầy mặt.

Bạc Vũ Minh bị cô bé dọa sợ, vội vàng chạy tới, kiểm tra cơ thể cô bé một lượt xem có bị thương chỗ nào không.

“Mạn Nhi, em sao rồi? Có bị ngã đau ở đâu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.