“Bọn… Bọn tôi chỉ làm theo bản năng thôi.
Một đám người đại não cứ như chết máy.
Trong mắt bọn họ, Lai Ân là thú dữ, là loài hổ dũng mãnh, có tập tính tấn công mạnh, bọn họ muốn bảo vệ đứa trẻ, ai mà biết được, đứa trẻ kia bỗng dưng chặn trước mặt con hổ.
Bọn họ nhất thời không hiểu nổi cuối cùng tình huống gì đang xảy ra.
Vân Giai Kỳ lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Vũ.
Dù là súng gây mê, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, súng gây mê dành cho thú dữ to lớn như hổ có liều lượng rất mạnh.
Tiểu Vũ mới năm tuổi, một đứa trẻ năm tuổi, vốn không chịu nổi liều thuốc mê mạnh như vậy.
Nếu không cứu kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
“Tiểu Vũ, Mạn Nhi!”
Vân Giai Kỳ vừa định chạy qua, Lai Ân thấy cô lại gần thì thình lình đứng dậy, bảo vệ Tiểu Vũ dưới người, nhìn cô chằm chằm gầm lên giận dữ.
“Gừ,”
Lại là tiếng hổ gầm long trời lở đất.
Bạc Tuấn Phong thấy tình huống không bình thường lập tức kéo Vân Giai Kỳ vào trong ngực.
“Buông em ra!”
“Im lặng trước đã!”
Bạc Tuấn Phong ngắt lời cô.
Anh nheo mắt nhìn Lai Ân phân biệt kỹ càng, nhanh chóng nhận ra con vua sư tử này chính là Lai Ân.
“Lai Ân?
Bạc Tuấn không ngờ, chú sư tử bé xíu được anh mang về cùng Tiểu Vũ lớn lên hơn ba năm trước giờ đã lớn như vậy rồi.
“Lai Ân?” Vân Giai Kỳ nghi ngờ hỏi anh: “Đây là tên của con sư tử kia à?”
“Ừ, em yên tâm, nó sẽ không làm hại Vũ Minh”
“Tại sao…?”
“Nó lớn lên bên cạnh Vũ Minh từ bé, biết Vũ Minh”
Lúc anh nói điều này, Vân Giai Kỳ chợt nhớ ra, cô nhớ Tiểu Vũ có một bức ảnh, mà đúng thật là trong ảnh chụp Tiểu Vũ ôm một con sư tử con.
Không ngờ đã lớn thế rồi.
“Nó sẽ không làm hại ngược lại còn bảo vệ thằng bé. Nhưng không có nghĩa là nó sẽ không làm hại người khác”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lòng Vân Giai Kỳ như lửa đốt.
Dù cô biết thái độ thù địch của Lai Ân đối với tất cả mọi người hôm nay đều xuất phát từ mục đích muốn bảo vệ Tiểu Vũ, cô thấy Lai Ân vẫn luôn bảo vệ Tiểu Vũ dưới người, không cho ai đến gần.
Nếu giằng có như thế này, lỡ như…thời gian kéo dài quá lâu, nguy hiểm tính mạng Tiểu Vũ thì sao?
Mạn Nhi ôm Bạc Vũ Minh, sợ đến nỗi không khóc được, cô bé cố gắng cõng Tiểu Vũ, nhưng cô bé người nhỏ sức yếu.
Lai Ân vẫn luôn chắn trước người cô bé, rõ ràng là nghĩ đám người kia muốn làm hại bọn họ, không cho ai đến gần.
Bạc Tuấn Phong nói với Vân Giai Kỳ: “Mọi người lên xe đi”
“Anh làm gì?”
“Mọi người ở đây, nó sẽ căng thẳng”
Bạc Tuấn Phong nhẹ đẩy đẩy lưng cô: “Đi đi!”
Mấy nhân viên cứu hộ căng thẳng nói chúng tôi vẫn còn một phát đạn gây mê nữa..”
“Các người cũng lên xe đi” Bạc Tuấn Phong nói: “Không được bắn!”
Dù bây giờ bọn họ bản, thật sự có cơ hội bản trúng Lai Ân đấy.
Nhưng sau khi một con sư tử trưởng thành bị bắn trúng, nó sẽ không gục ngay.
Bên cạnh nó còn có Mạn Nhi, Bạc Tuấn Phong lo lắng sau khi Lai Ân bị bắn trúng không khống chế được mà làm hại Mạn Nhi.
Suy cho cùng Lai Ân biết Vũ Minh chưa chắc cũng biết Mạn Nhi.
“Tổng giám đốc Bạc, không phải anh sẽ…”
“Tôi bảo các người lên xe!”
Nhân viên cứu hông dám nói gì thêm.
Bọn họ vội vã hộ tống Vân Giai Kỳ về xe.
Cửa xe đóng lại, Vân Giai Kỳ nơm nớp lo sợ trong lòng nhìn theo bóng lưng Bạc Tuấn Phong, không biết rốt cuộc anh định làm gì.
Ở ngoài xe, đột nhiên người đàn ông đi về phía Lai Ân.