Nhưng mà ngày thứ hai, Vân Lập Tân đứng trước mặt của bà ta, ra vẻ như không phải chuyện của mình.
Lâm Tĩnh Anh sao lại có thể thừa nhận dễ dàng như thế.
Chẳng nhẽ muốn bà ta nói với Vân Lập Tân, bà ta biết ông ta lợi dụng bà ta, đưa bà ta lên giường của người đàn ông khác.
Vậy thì Vân Lập Tân sẽ có cảm nghĩ như thế nào chứ?
Ông ta nhất định sẽ nhân cơ hội này ly hôn với bà ta.
Bà ta không muốn ly hôn, bà ta ly hôn với Vân Lập Tân mới thật sự là mất tất cả. Sau này, Vân Lập Tân nhất định không muốn chạm vào bà ta, làm cho bà ta càng chắc chắn hơn.
Bà ta biết rằng, Vân Lập Tân ở bên ngoài cũng có người phụ nữ khác. Ban đầu, khi Vân Ngọc Hân được đưa về đây, mặc dù lần đầu làm mẹ, nhưng đứa bé gái được quấn trong chăn dù sao cũng không hề giống bản thân mình, Lâm Tĩnh Anh làm sao mà lại không hiểu chứ, con gái của bà ta đã sớm bị bế đi mất rồi?
Bà ta đã sớm đoán ra được đây chính là con gái của Vân Lập Tân với người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Con gái của bà ta và người đàn ông khác, Vân Lập Tân chắc chắn sẽ không giữ lại ở nhà họ Vân.
Nhưng dù bà ta tức giận cũng không dám nói.
Cứ như vậy, bà ta vì muốn làm vừa lòng Vân Lập Tân mà coi Vân Ngọc Hân như con ruột của mình.
Nhưng mà khi Tống Giai Kỳ mười tuổi thì được đón về, bà ta đối với Tống Giai Kỳ cũng không phải là không hề có chút cảm tình nào.
rằng Tống Giai Kỳ mặc dù là con ruột của mình nhưng mà không phải là cốt nhục của Vân Lập Tân.
Đối với Vân Lập Tân mà nói, Vân Ngọc Hân mới là con ruột, Tống Giai Kỳ mới chính là loại nghiệt chủng, loại khốn nạn!
Bà ta làm sao dám ở trước mặt Vân Lập Tân đối tốt với con gái của người đàn ông khác?
Hai mươi mấy năm nhân nhượng vì lợi ích lớn, cuối cùng đổi lại cái gì cũng không có.
Lâm Tĩnh Anh thật sự quá thê thảm rồi.
Câu nói của Vân Tuyết Hoa: “Cô là người ngoài” thật sự đã công kích đến bà ta.
Vân Lập Tân thấy Lâm Tĩnh Anh không nói gì, cho rằng bà ta đã sớm biết rồi, chỉ là giả vờ không biết sự tình, giả vờ bị che giấu, chỉ để nịnh hót ông ta mà thôi.
Vân Lập Tân nheo mắt lại.
Ở trên giường, Vân Ngọc Hân đột nhiên mở mắt.
Cô ta sớm đã tỉnh lại rồi.
Sự việc loạn tới mức này, cô ta cũng không thể giương mắt nhìn nữa rồi.
“Cha…”
“Mẹ ‘Vừa nghe thấy giọng nói ở Vân Ngọc Hân, Vân Lập Tân lập tức bước tới bên giường, nắm lấy tay của cô ta: “Ngọc Hân, con tỉnh rồi à? Có phải là cha nói to quá làm con tỉnh dậy không?”
“Con nghe thấy hết rồi”
Lâm Tĩnh Anh quay đầu lại nhìn cô ta, lặng lẽ lau nước mắt.
“Mẹ…”
Vân Ngọc Hân yếu ớt lên tiếng: “Mẹ à, cha đã nói với con về thân phận của mình, vì vậy con đều biết tất cả rồi”