*Tại nhà Tidy*
*Lưu ý: Tidy này ko phải “dọn dẹp” hay “sạch sẽ”.... đâu nhé, đây chỉ là tên gọi thôi, đừng cố dịch Tidy trong tiếng Anh ra tiếng Việt nhé ^^*
Khánh Hà nhẹ nhàng đi theo sau Tidy xuống dưới tầng. Tidy hỏi nhẹ:
-Em thích uống sữa hay cafe ? (Đang hỏi về vụ ăn sáng)
Cô hơi đơ chút, vài giây sau mới trả lời:
-Tôi....muốn về nhà nghỉ ngơi.
-Ở lại ăn sáng với anh đã!( Tidy dịu dàng)
-X...xin lỗi, tôi ko quen ở nhà người lạ...
Khánh Hà xoay người định tiến ra phía cửa thì bị Tidy kéo lại:
-Ở lại đi....ăn sáng xong....anh sẽ đưa em về nhà...
Khánh Hà bị ánh mắt cầu khẩn của Tidy níu lại, đành phải ngồi lại ăn sáng với anh ta.
Ăn xong, nhân lúc Tidy đang dọn dẹp thì cô đi chung quanh ngôi nhà giết thời gian...
Bỗng cô giật mình và ngây người trước một bức tượng trên trần nhà tầng 2....
Đó là một người phụ nữ rất đẹp, đẹp như một thiên thần, vẻ đẹp hiền dịu, thuần khiết và rất trẻ, tầm ngoài 20 tuổi. Trên người có rất nhiều vết răng cắn xé tới mức chiếc váy của cô ấy rách tả tơi, chỉ còn che lại những chỗ cần che, trông bộ dạng thảm hại và bi thương vô cùng. Trên tay cô ấy có cầm một viên ngọc đỏ lấp lánh, hệt như màu của máu... Mọi chi tiết trên mặt, mọi biểu cảm đau khổ dằn vặt, những vết thương rỉ máu và cả những giọt nước mắt tràn trề 2 bên má... đều rất thật, hệt như một người sống được đông cứng lại, chứ ko đơn giản là 1 bức tượng.
Khánh Hà hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, cô đơ người hồi lâu, bỗng từ đằng sau có tiếng vỗ vai:
-Em làm gì vậy?
-B...bức tượng kia....?
-À....đó là kiệt tác của người bạn họa sĩ của anh, tặng anh vào ngày sinh nhật năm ngoái.
-Tại sao nó lại thật đến thế? Người họa sĩ đó là ai?
-Người đó yêu cầu giữ kín danh tiếng....(Lặng 1 lát, anh ta lại tiếp) Suỵt, cẩn thận nàng tiên thức giấc đấy!
“Hả? Nàng tiên?” – cô tự hỏi
Một lúc sau, cô mới nhớ rằng mình cần phải về nhà:
-Tôi....anh đưa tôi về nhà...được ko?
-Anh xin lỗi, nhưng có lẽ....là ko được rồi!
*Ra về, tại trường học*
Mai Linh vừa ra lấy xe, định nhảy lên đạp hết công lực đến nhà K.Hà xem tình hình cô nàng ra sao.....nhưng.......xe đạp của Mai Linh bỗng dưng bị xịt lốp, chẳng biết đứa nào dám rút hơi xe của cô, mặt ML lúc này tối sầm lại vì tức.
Quốc Bảo đứng từ xa trông thấy bất giác mỉm cười, liền phóng xe tới và ra hiệu cho cô nàng:
-Lên đi. Tôi chở, đến nhà Khánh Hà phải ko?
Cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên:
-Cậu....cho tôi đi nhờ á?
-Có lên ko, hay để t đi về?
-À...ờ...tôi lên.... à....đợi t một lát, t mang xe tới gửi bác bảo vệ đã.
Và tất nhiên, Tú Anh trên xe Hoàng Nam đang tức ói máu @@
*Nhà Khánh Hà*
-Chào cô Mai Linh! Đây là....(Quản gia nhà Khánh Hà)
-Đây là Quốc Bảo, HS mới lớp cháu, à mà Khánh Hà ốm đau thế nào rồi chú?
-Ốm đau gì đâu, từ tối hôm qua đến giờ tiểu thư ko về nhà, phu nhân đang lo lắng tới phát sốt trong nhà kia kìa. (Quản gia thở dài rồi nói tiếp) Cô Mai Linh thử vào nói chuyện với phu nhân xem.