Hai Thụ Gặp Nhau Ắt Có Một Công

Chương 5: Chương 5: Quý trọng sinh mệnh, tránh xa thằng ôn con




Trần Thiên Tường lén lút đẩy cửa phòng thay đồ nhìn ra ngoài một cái, xác định không có ai rồi mới xách một cái túi giấy chạy về văn phòng đại đội.

Buổi chiều bị gọi đi họp, anh bất đắc dĩ đem cái quả bom nổ chậm ấy giấu vào tủ thay quần áo. Nhưng tủ thay quần áo không phải biện pháp lâu dài, vạn nhất bị đồng nghiệp phát hiện, anh còn mặt mũi nào ở trong đội nữa. Cho nên đợi mọi người đều đi, anh mới nhét túi giấy vào đống quần áo, bao bọc cho thật kín mới cảm thấy an toàn.

“Cậu Tường, còn chưa về?”

Thình lình bị người vỗ vai, Trần Thiên Tường chột dạ quay nhìn túi giấy, xác định không lộ dấu vết mới cứng mặt nhìn người ta gật đầu.

“Anh Kính, hôm nay trực ban?”

“Đúng vậy. Sao giờ này cậu còn ở đây? Gần tám giờ rồi.” Chu Kính là đàn anh hơn anh hai tuổi trong đội, quan hệ của hai người rất tốt, vừa vặn Chu Kính là loại người anh thích, cho nên mỗi lần gặp mặt tránh không khỏi xã giao vài câu.

“Vừa xử lý một điểm nóng xong.” Bất quá hôm nay Trần Thiên Tường đương nhiên không có hứng nói chuyện phiếm, anh chỉ ước gì mau về nhà đem vật kia hủy thi diệt tích, cho nên tùy tiện ứng phó một câu, chân không ngừng bước ra ngoài.

“Chưa ăn cơm đúng không? Tôi cũng bận nên chưa ăn, vừa vặn gặp thì cùng đi đi.” Chu Kính đĩnh đạc bước theo, ra khỏi cảnh đội tùy tiện chọn một tiệm mỳ, chỉ kịp nói ‘Chọn tiệm này đi’ là đã bước vào gọi hai chén mì trứng.

Trần Thiên Tường cứng ngắc theo đi vào, Chu Kính biết anh độc thân sống một mình, cho nên mấy việc như rủ đi ăn mỳ thế này thật sự khó tìm cớ chối từ.

Tiệm mì nhỏ vậy mà đắt khách, Chu Kính tìm hai chỗ ngồi vậy mà phải ngồi ké với người ta. Trần Thiên Tường quay mặt nhìn trái phải, chỉ còn cái bàn ăn bốn người ở góc tường là còn trống, vậy mà cũng ngồi sẵn hai người, thật sự không còn chỗ khác, đành phải cẩn thận để túi giấy dưới chân. Nghĩ thầm ăn có bát mì, chắc là không có xui xẻo gì để bị lộ.

Thế nhưng Trần Thiên Tường lại bất tri bất giác phạm bốn sai lầm trí mạng.

Thứ nhất, không chú ý tới bốn năm thằng nhóc con ngồi phía sau, từ lúc anh đi vào cửa bọn chúng đã chăm chăm túi giấy của anh, bởi vì trên túi in một con mèo đen hoạt hình bắt mắt.

Thứ hai, vật quan trọng vậy mà không giữ kỹ, còn để dưới chân. Cho nên khi anh phát hiện túi giấy bị mấy thằng ranh đạp đổ, anh hối hận vì sao lúc nãy không kẹp giữa hai chân, bất quá có hối hận cũng đã muộn.

Thứ ba, vào lúc mấu chốt như thế, hai tay của anh lại đang dùng để bưng bát mì uống canh, cho nên không kịp cứu viện, không cản được Chu Kính khom lưng nhặt túi.

“Quần áo rơi ra, chắc là dơ rồi.” Chu Kính một tay cầm túi, một tay cầm y phục nhìn nhìn, quay qua liền phát hiện trong túi có thứ khác, cuối cùng ngẩn người, kéo hết y phục trong túi ra nhìn

Đừng màaaa! Trần Thiên Tường rống thầm, từ bên kia bàn nhảy lên đè tay anh ta lại.

“Không có gì, không bẩn!”

“A?” Chu Kính trơ mắt nhìn anh đoạt túi giấy lại, nhìn nhìn quần áo còn trên tay mình, kỳ quái đưa qua. “Bên trong là cái gì vậy? Hồng hồng dài dài?”

“Không có gì, đồ chơi cho con nít ấy mà.”

Mấy thằng nhóc ranh bàn bên lại bị mẹ mắng, rất miễn cưỡng đi qua xin lỗi chú, nghe thấy chú nói vậy liền giằng lấy túi giấy. “Đồ chơi gì, con muốn xem!”

“Anh Kính, vừa nhớ lại trong nhà có việc, tôi đi trước!” Trần Thiên Tường gấp gáp nhét quần áo vào túi, vội vàng đứng lên lại không để ý thằng nhóc trời đánh thánh vật kia vẫn kéo túi giấy không buông, ra sức kéo…… Lại phạm vào cái sai lầm thứ tư.

Nếu thời gian có thể trở lại mười giây trước, Trần Thiên Tường tình nguyện dùng vẻ mặt ôn hoà đá bay thằng nhóc. Còn bây giờ, túi giấy bị kéo rách, vật gì bên trong đều xổ tung.

Tuy rằng quần áo cũng cùng rơi xuống che kín gậy rung, nhưng từ vẻ mặt giật mình của Chu Kính, Trần Thiên Tường chắc ccậu anh ta đã thấy được! Anh nhặt quần áo lên, thuận tiện bốc cả gậy rung lẫn phía trong, ngẩng đầu lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của Chu Kính, anh thật muốn như nhân vật chính của phim truyền hình cẩu huyết, hô to một tiếng ‘Tôi bị oan!’, rồi đổ lệ che mặt bỏ đi.

Bất quá đương nhiên anh không thể che mặt bỏ đi, đã phạm bao nhiêu sai lầm rồi, phải cứu vãn một chút mới được.

“Mua cho đứa cháu cái xe lửa, lại mua trúng hàng dỏm. Ha ha, anh Kính, tôi đi trước.” Nhìn thấy Trần Thiên Tường thực mất tự nhiên phất tay cáo biệt, Chu Kính biết điều không dám giữ anh. Bất quá nhìn thân ảnh cao lớn như chạy trốn khỏi tiệm mì, anh ta vẫn là nhịn không được bật cười ra tiếng.

Cái gì mà xe lửa đồ chơi, có cái xe lửa như vậy thật sao? Đều là người trưởng thành, ai không xem qua phim con heo chứ, sao có thể không biết cái gậy hồng phấn kia là thứ gì. Khoan? Không phải chứ, cậu chàng độc thân không bạn gái, muốn thứ đó làm cái gì a?

Trần Thiên Tường oán hận đạp cửa nhà mình một cái rồi mới móc chìa khóa ra mở cửa. Nghẹn một đường, đến cửa nhà thấy không có ai mới dám phát tiết chút nộ khí trong lòng, cáu kỉnh ném hết tức giận ở ngoài cửa, không thể đem tức giận vào nhà được. Còn ngày mai…… Chỉ còn nước đến đâu ứng biến đến đấy, người như anh Kính, hẳn là sẽ không đem chuyện mất mặt của mình nói ra.

Bất quá anh còn chưa vặn mở khóa, cửa nhà đối diện đã mở tung, bên trong có một người chạy ra hô to. “Anh Tường! Anh cuối cùng cũng về! Em đợi anh ba tiếng rồi!”

“Cậu sao lại ở đây!” Trừng lớn mắt nhìn đầu sỏ làm anh mất mặt, tay Trần Thiên Tường run rẩy, thiếu chút nữa bẽ gãy chìa khóa. Anh tiến lên tóm cổ áo Tề Hải Dương, đang muốn tẩn cho cậu răng rơi đầy đất lại nhìn thấy dì Trương hàng xóm bước ra, anh mau chóng buông tay. Tuy rằng tức giận đến mức hai mắt bốc hỏa, nhưng chuyện mất mặt không thể làm ngay trước cửa nhà mình được.

“Cậu Trần, em họ cậu đến tìm mà cửa nhà thì khoá, tôi cho cậu ấy vào nhà ngồi chờ.” Dì Trương hòa ái dễ gần cười ha ha, nói xong lại bổ sung một câu, “Anh em hai cậu đúng là giống nhau! Đều rất cao.”

“Cám ơn dì Trương.” tuy rằng trán Trần Thiên Tường đã nổi gân xanh, nhưng anh vẫn chỉ có thể ôn tồn nói cám ơn. Lòng thì thầm nghĩ tụi tôi giống nhau chỗ nào! Vóc dáng hao hao không có nghĩa là tôi xấu trai giống thằng này! Còn nữa, dì Trương cũng quá can đảm đi! Thời gian này mà dám cho người lạ vào nhà, gặp cướp thì sao!

“Cám ơn dì Trương! Tôi vào nhà đây, lần sau sẽ qua thưa chuyện!” Tề Hải Dương rõ ràng đã làm thân với bác gái hàng xóm, cũng nói cám ơn, quay đầu còn làm mặt quỷ với Trần Thiên Tường.

Trần Thiên Tường hừ một tiếng, hiện tại gây sự với thằng này chỉ có anh là gặp bất lợi, chỉ có thể mở cửa vào nhà. Thầm nghĩ thằng ôn này tìm chết, cứ việc theo vào đi!

Tề Hải Dương đương nhiên theo vào, còn hắc hắc vừa cười vừa khóa cửa, không đợi Trần Thiên Tường bạo phát đã nhanh cởi hết áo sơ mi, ra vẻ thấy chết không sờn, còn vỗ vỗ cơ ngực phồng.

“Em biết em sai rồi! Anh Tường! Anh muốn làm gì em cũng được~!” Cậu vỗ ngực chán thì tiếp tục cởi quần bò, bây giờ chỉ còn thiếu nước đứng lên lắc eo là y chang múa thoát y.

“Mẹ nó! Cậu ngứa đòn à?!” Trần Thiên Tường thật sự là chưa thấy qua người không biết xấu hổ như thế, mắng một câu xong liền xông lên kẹp cổ cậu ném lên giường.

“Em biết em không nên giả làm em họ anh, nhưng không làm như vậy, hôm nay sẽ vẫn không thể vào nhà anh.” Tề Hải Dương nheo mắt ra vẻ chịu thiệt thòi, tiếc là không thấy đáng thương chỉ có buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.