Hai Thụ Gặp Nhau Ắt Có Một Công

Chương 16: Chương 16: Thành công dọa lui tra công




Trần Thiên Tường dùng một tay giữ chân gã, tay kia cởi thắt lưng của mình, Tôn Mặc sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh, vừa gào khóc vừa liều mạng giãy dụa.

“Anh Tường, tới đè gã xuống, để em rảnh tay chút.” Tề Hải Dương gấp gáp nháy mắt, chuyền cho Trần Thiên Tường thay mình khống chế cổ tay Tôn Mặc. Trần Thiên Tường chau mày, thằng ngốc này sẽ không muốn …… Muốn cưỡng cái tên khốn nạn này chứ

Bất quá vì đang giả bộ, Trần Thiên Tường vẫn là giữ lấy cánh tay Tôn Mặc, hơn nữa còn lưu loát dùng thắt lưng trói gập ra sau. Tôn Mặc sợ đến mức khiếp đảm, không cần ai giữ mà cũng không dám nhúc nhích, mông trần phơi trên ghế còn run run, bộ dáng đáng thương hệt như sắp bị hấp diêm đến nơi.

“Hắc hắc, dùng cái này, không thể để gã thoải mái được.” Tề Hải Dương quay lại rất nhanh, tay còn cầm cái gậy rung rốt cuộc cũng có chỗ xài.

“Cậu moi ở đâu ra vậy?!” Trần Thiên Tường trợn tròn mắt, thằng đần còn lấy cái này ra, nhỡ mà bị Tôn Mặc nhìn thấy chỉ sợ sức đe dọa sẽ mất hết. Gậy rung không phải là vấn đề, vấn đề chính là gậy rung hai đầu, lấy ra chẳng phải là không đánh đã khai, hai người bọn họ chính là thuần 0, vậy còn cưỡng hiếp cái rắm!

“Lúc giúp anh dọn dẹp mới thấy, rồi em cất kỹ.” Tề Hải Dương không nghĩ xa được, còn đang lo tìm hiểu cái nút khởi động với chế độ rung, phát hiện nó vẫn rung ùng ục bình thường nên hưng phấn dí vào mông của Tôn Mặc.

“Hắc, có bôi trơn nữa, hôm nay tôi phá zin anh.”

Tôn Mặc rất là kinh hoảng, nhịn không được xoay đầu lại nhìn, Trần Thiên Tường nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy gậy rung giấu ra sau lưng, vẻ mặt cười cực kì nham hiểm, lại còn bóp bóp mông gã.

“Hừ, nhớ kỹ, sau này lại đến dây dưa, tôi thấy anh một lần liền cưỡng gian anh một lần, đây đều là anh nợ tôi!” Trần Thiên Tường xoa mạnh lên mông gã, dường như ghét bỏ mà nói: “Còn phải súc ruột trước mới được…… Hải Dương, cậu canh chừng gã, tôi đi lấy đồ.”

“Tiểu Tường! ô ô…… Anh sẽ không tới tìm em nữa đâu mà! thả anh ra đi!” Tôn Mặc vừa nghe là phải súc ruột, sợ tới mức bắp chân rút gân, gào hét ủy khuất. Lại nói thật ra gã cũng có muốn dây dưa đâu, chỉ định nói mấy lời khó nghe trước khi rời đi cho hả giận, vậy mà nỡ trói gã lại, vừa định cưỡng hiếp còn là luân phiên cưỡng hiếp nữa, ai còn dám lại đến trêu chọc mấy người chớ!

“Anh Tường! Em……” Tề Hải Dương lập tức trừng mắt, làm sao mà ảnh muốn làm thật? Cậu còn chưa được anh Tường thượng qua nữa, làm sao có thể để cho thằng kia chiếm phần hơn! Trần Thiên Tường lại nháy mắt với cậu, lúc anh đến phòng ngủ liền quay lại vẫy tay gọi cậu.

“Hải Dương, cậu lại đây giúp tôi nâng cái này một chút…… Thứ này bị đè nặng quá.”

“A? A à, được……” Tề Hải Dương kịp phản ứng, còn quay lại uy hiếp Tôn Mặc một phen. “Anh nằm yên đó cho tôi! Chờ lát nữa lấy được đồ súc ruột ra, xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”

Ngay lúc hai người cùng nhau chui vào phòng ngủ, Tôn Mặc tự nhiên cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Thắt lưng mà Trần Thiên Tường dùng để trói tay gã vốn dĩ không chặt, gã thật dễ dàng cởi bỏ, ôm lấy quần bất chấp chưa kịp mặc mà chạy ra ngoài.

“Hắc, mông trần mà cút, gã không sợ bị người nhìn đến luôn.” Hai người dòm qua khe cửa mà xem, Tề Hải Dương nhịn không được cười thành tiếng. “Bất quá vừa rồi náo loạn như vậy, dì Trương ở nhà đối diện rất thích xem náo nhiệt vậy mà không chạy ra. Bằng không, hắc hắc, cảnh anh bóp mông cởi quần gã nhất định sẽ bị dì Trương bắt gặp.”

“Không có việc gì, lúc ra khỏi nhà có gặp dì Trương, dì nói là qua nhà con gái đến tối mới về.” Trần Thiên Tường không phải người liều lĩnh, sở dĩ có thể động thủ ngay trước cửa là vì nhà đối diện căn bản không có ai. Mà hàng xóm trên lầu hoặc dưới lầu, dù có nghe thấy động tĩnh thì lúc bọn họ kịp đi tới, Tôn Mặc tuyệt đối đã chịu thua.

“Á à, khó trách anh to gan như vậy …… Bất quá cứ thế mà thả gã đi, coi như gã được lợi!” Tề Hải Dương vẫn cảm thấy chưa hết giận, Trần Thiên Tường lườm cậu một cái, còn không phải tại cậu tự nhiên moi gậy rung ra, anh mới phải kết thúc cái màn kịch cưỡng dâm tập thể này theo cách qua loa như vậy.

Anh vừa nghĩ đến liền moi pin trong gậy rung ra quăng đi, ném gậy vào tay Hải Dương “Cất đi, đừng lấy ra dọa người.”

“Thứ này làm sao dọa người?” Tề Hải Dương cúi đầu xem xét nó, mới toanh, chưa xài qua một lần…… À! Bọn họ biết thứ này còn zin, người khác không biết ha! bị người khác nhìn thấy, sẽ bị người ta cho rằng việc làm tình của bọn họ hoàn toàn dựa vào cái này!

Lúc này cậu mới hiểu ra, cười ngượng ngùng mà gãi đầu.“Hắc, quên mất cái chuyện chết tiệt này. Vốn muốn dùng thứ này dạy dỗ tên khốn kia, ai dè xém chút tự làm xấu mặt nhau rồi …… Ai nha, vừa rồi quên, phải chụp vài tấm nude của gã rồi giữ lại uy hiếp, mất công gã lại chạy đến quấy anh. Có muốn em đi bắt gã về không?”

Nhìn cậu ta như nghĩ được sáng kiến, Trần Thiên Tường buồn cười thở dài, lại gõ trán cậu. “Ngu ngốc. Dọa như vầy được rồi, gã khốn kia không dám quậy nữa đâu, căn bản gã cũng sợ gia đình biết gã là gay. Ngược lại nếu chụp hình nude của gã, gã sẽ sợ chúng ta truyền ra bên ngoài mà trăm phương nghìn kế tìm đến để kiếm cách tiêu hủy, vậy mới thật sự là phiền toái.”

“Vẫn là anh Tường thông minh! Đúng là cảnh sát a!” Tề Hải Dương rất là sùng bái tán thưởng, không hổ là người cậu yêu, chuyện gì cũng suy xét thấu đáo!

“Còn lúc ở cửa nữa, em muốn đánh gã giúp anh, kết quả trong chớp mắt anh đã đè gã lên cửa, đẹp trai quá trời!” Tề Hải Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân diễn tả lại, “Anh Tường, hai là dạy cho em đi, sau này em có thể phụ giúp anh chút xíu. Đúng rồi, vì sao anh chọn làm cảnh sát giao thông mà không phải hình sự? Thân thủ như vậy thiệt lãng phí!”

“Được rồi, tôi không có cần cậu đánh nhau phụ tôi, cậu chỉ cần học kho cá thôi.” Trần Thiên Tường đẩy cậu vào bếp, lảng tránh vấn đề đó của cậu. Kỳ thật lúc thi chọn ngành, anh có đủ điều kiện để chọn ngành tốt, kết quả chỉ vì muốn ở gần Tôn Mặc thêm một chút mà anh đành bỏ qua cơ hội đó.

Bất quá hiện tại cũng rất tốt mà …… Anh nhìn cái tên ngốc kề bên mình này, nếu anh vào ngành khác sẽ có khả năng bị phân đến thành phố khác. Cho nên lựa chọn lúc trước của anh có thể không phải là vì Tôn Mặc, mà là vì một cơ hội gặp cậu ở kiếp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.